“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2237

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cười nhếch mép, khẽ nhẩm niệm rồi vung tay lên.  Ngay sau đó có chín chiếc thoi màu bạc sắc bén lơ lửng sau đầu hắn như đoản mâu. Đây chính là thoi Huyền Lôi mà hắn vơ vét được trong kho báu Lôi Vân, món linh bảo này có thể dùng tách riêng, cũng có thể hợp nhất lại.  Nó bay nhanh như điện, khả năng phá giáp cực kì đáng gờm.  Hô!  Chín chiếc thoi Huyền Lôi không ngừng xoay tròn, đầu thoi sắc bén như kim, khi xoay tròn tạo thành luồng khí vặn vẹo phóng ra tia điện.  Khi thấy con Ma Giác Man Ngưu kia hùng hổ xông tới, Lâm Nhất vẫn giữ bình tĩnh, thoi Huyền Lôi sau lưng hắn xoay tròn điên cuồng hơn nữa.  Bỗng nhiên Lâm Nhất chậm rãi nâng tay phải lên, ngón cái đè lên đầu ngón giữa đang gập xuống, một luồng kiếm ý Tiên Thiên âm thầm tích tụ.   “Đi!”  Đợi đến khi con Ma Giác Man Ngưu kia sắp xông tới, chín chiếc thoi Huyền Lôi sau lưng Lâm Nhất phát ra một tiếng “vù” rồi đồng loạt biến mất.  Ầm!  Khi chín chiếc thoi Huyền Lôi lại xuất hiện, cuồng phong nổi lên, chúng phát ra ánh điện chói mắt, lập tức đâm xuyên qua người Ma Giác Man Ngưu. Máu bắn ra, con Ma Giác Man Ngưu hùng hổ xông tới này lập tức ngã xuống.  Giết!  Lâm Nhất dang hai tay ra, mũi chân giẫm mạnh lên đất rồi bay lên không trung, tung một quyền.  Thương Long Ấn trên ngực toả ra ánh sáng nhạt, mười tám lôi văn đồng thời rót vào nắm tay phải. Trong tiếng sấm kinh thiên động địa, hắn đấm một quyền vào người Ma Giác Man Ngưu.  Bùm!  Con Ma Giác Man Ngưu khổng lồ kia bị một quyền nhìn như bình thường này đấm văng ra xa.  Thánh âm như sấm, phong vân nổi lên!  Lâm Nhất đuổi đến cùng, không chờ nó rơi xuống, quyền mang rít gào như sấm lại đánh vào người Ma Giác Man Ngưu.  Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!  Trong tiếng nổ rung trời, con Ma Giác Man Ngưu bị đánh tới mức không ngừng kêu rên, nhưng bộ lông trên người nó lại rất kì quái, chặn lại được rất nhiều sức lực.  Sau khi ngã xuống đất, nó vẫn thể hiện ra sức sống ngoan cường của mình, liều mạng chạy như điên.  Hô!  Khi Lâm Nhất đang định đuổi theo, một tia chớp màu tím đột nhiên lướt qua trên bầu trời, để lại vết rách dài đến nghìn mét trên tầng mây bị khí thế của Lâm Nhất phá rối. Tầng mây bị cắt như một tấm vải mành, vết rách dài mịn và vuông vức.   Lâm Nhất nhíu mày, lập tức dừng lại.  Chín chiếc thoi Huyền Lôi bay vèo, đồng thời quay lại bảo vệ quanh người Lâm Nhất.  Roẹt!  Tia chớp kia nhanh chóng đáp xuống trên lưng con Ma Giác Man Ngưu đang chạy như điên, cơ thể khổng lồ của nó bị móng vuốt sắc bén xé thành vô số mảnh, hoàn toàn không có sức vùng vẫy.  Một con diều hâu được bao phủ trong ánh chớp màu bạc xuất hiện, nó há miệng hút yêu đan của Ma Giác Man Ngưu vào bụng.  Cơ thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, nắng chiều rọi vào làm nó có vẻ cực kì bá đạo.  Ngân Điện Ma Điêu, yêu thú cấp bậc bá chủ chân chính của đầm lầy này. Nó bay như gió, tốc độ nhanh như chớp, vô cùng hung ác.  Lâm Nhất đã từng nhìn thấy nó săn mồi vài lần từ xa, rất nhiều yêu thú cảnh giới Âm Dương hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với nó. Hắn đoán, nếu không có thực lực cảnh giới Âm Dương đại thành thì căn bản không có ai dám động tới nó.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cười nhếch mép, khẽ nhẩm niệm rồi vung tay lên.  Ngay sau đó có chín chiếc thoi màu bạc sắc bén lơ lửng sau đầu hắn như đoản mâu. Đây chính là thoi Huyền Lôi mà hắn vơ vét được trong kho báu Lôi Vân, món linh bảo này có thể dùng tách riêng, cũng có thể hợp nhất lại.  Nó bay nhanh như điện, khả năng phá giáp cực kì đáng gờm.  Hô!  Chín chiếc thoi Huyền Lôi không ngừng xoay tròn, đầu thoi sắc bén như kim, khi xoay tròn tạo thành luồng khí vặn vẹo phóng ra tia điện.  Khi thấy con Ma Giác Man Ngưu kia hùng hổ xông tới, Lâm Nhất vẫn giữ bình tĩnh, thoi Huyền Lôi sau lưng hắn xoay tròn điên cuồng hơn nữa.  Bỗng nhiên Lâm Nhất chậm rãi nâng tay phải lên, ngón cái đè lên đầu ngón giữa đang gập xuống, một luồng kiếm ý Tiên Thiên âm thầm tích tụ.   “Đi!”  Đợi đến khi con Ma Giác Man Ngưu kia sắp xông tới, chín chiếc thoi Huyền Lôi sau lưng Lâm Nhất phát ra một tiếng “vù” rồi đồng loạt biến mất.  Ầm!  Khi chín chiếc thoi Huyền Lôi lại xuất hiện, cuồng phong nổi lên, chúng phát ra ánh điện chói mắt, lập tức đâm xuyên qua người Ma Giác Man Ngưu. Máu bắn ra, con Ma Giác Man Ngưu hùng hổ xông tới này lập tức ngã xuống.  Giết!  Lâm Nhất dang hai tay ra, mũi chân giẫm mạnh lên đất rồi bay lên không trung, tung một quyền.  Thương Long Ấn trên ngực toả ra ánh sáng nhạt, mười tám lôi văn đồng thời rót vào nắm tay phải. Trong tiếng sấm kinh thiên động địa, hắn đấm một quyền vào người Ma Giác Man Ngưu.  Bùm!  Con Ma Giác Man Ngưu khổng lồ kia bị một quyền nhìn như bình thường này đấm văng ra xa.  Thánh âm như sấm, phong vân nổi lên!  Lâm Nhất đuổi đến cùng, không chờ nó rơi xuống, quyền mang rít gào như sấm lại đánh vào người Ma Giác Man Ngưu.  Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!  Trong tiếng nổ rung trời, con Ma Giác Man Ngưu bị đánh tới mức không ngừng kêu rên, nhưng bộ lông trên người nó lại rất kì quái, chặn lại được rất nhiều sức lực.  Sau khi ngã xuống đất, nó vẫn thể hiện ra sức sống ngoan cường của mình, liều mạng chạy như điên.  Hô!  Khi Lâm Nhất đang định đuổi theo, một tia chớp màu tím đột nhiên lướt qua trên bầu trời, để lại vết rách dài đến nghìn mét trên tầng mây bị khí thế của Lâm Nhất phá rối. Tầng mây bị cắt như một tấm vải mành, vết rách dài mịn và vuông vức.   Lâm Nhất nhíu mày, lập tức dừng lại.  Chín chiếc thoi Huyền Lôi bay vèo, đồng thời quay lại bảo vệ quanh người Lâm Nhất.  Roẹt!  Tia chớp kia nhanh chóng đáp xuống trên lưng con Ma Giác Man Ngưu đang chạy như điên, cơ thể khổng lồ của nó bị móng vuốt sắc bén xé thành vô số mảnh, hoàn toàn không có sức vùng vẫy.  Một con diều hâu được bao phủ trong ánh chớp màu bạc xuất hiện, nó há miệng hút yêu đan của Ma Giác Man Ngưu vào bụng.  Cơ thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, nắng chiều rọi vào làm nó có vẻ cực kì bá đạo.  Ngân Điện Ma Điêu, yêu thú cấp bậc bá chủ chân chính của đầm lầy này. Nó bay như gió, tốc độ nhanh như chớp, vô cùng hung ác.  Lâm Nhất đã từng nhìn thấy nó săn mồi vài lần từ xa, rất nhiều yêu thú cảnh giới Âm Dương hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với nó. Hắn đoán, nếu không có thực lực cảnh giới Âm Dương đại thành thì căn bản không có ai dám động tới nó.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cười nhếch mép, khẽ nhẩm niệm rồi vung tay lên.  Ngay sau đó có chín chiếc thoi màu bạc sắc bén lơ lửng sau đầu hắn như đoản mâu. Đây chính là thoi Huyền Lôi mà hắn vơ vét được trong kho báu Lôi Vân, món linh bảo này có thể dùng tách riêng, cũng có thể hợp nhất lại.  Nó bay nhanh như điện, khả năng phá giáp cực kì đáng gờm.  Hô!  Chín chiếc thoi Huyền Lôi không ngừng xoay tròn, đầu thoi sắc bén như kim, khi xoay tròn tạo thành luồng khí vặn vẹo phóng ra tia điện.  Khi thấy con Ma Giác Man Ngưu kia hùng hổ xông tới, Lâm Nhất vẫn giữ bình tĩnh, thoi Huyền Lôi sau lưng hắn xoay tròn điên cuồng hơn nữa.  Bỗng nhiên Lâm Nhất chậm rãi nâng tay phải lên, ngón cái đè lên đầu ngón giữa đang gập xuống, một luồng kiếm ý Tiên Thiên âm thầm tích tụ.   “Đi!”  Đợi đến khi con Ma Giác Man Ngưu kia sắp xông tới, chín chiếc thoi Huyền Lôi sau lưng Lâm Nhất phát ra một tiếng “vù” rồi đồng loạt biến mất.  Ầm!  Khi chín chiếc thoi Huyền Lôi lại xuất hiện, cuồng phong nổi lên, chúng phát ra ánh điện chói mắt, lập tức đâm xuyên qua người Ma Giác Man Ngưu. Máu bắn ra, con Ma Giác Man Ngưu hùng hổ xông tới này lập tức ngã xuống.  Giết!  Lâm Nhất dang hai tay ra, mũi chân giẫm mạnh lên đất rồi bay lên không trung, tung một quyền.  Thương Long Ấn trên ngực toả ra ánh sáng nhạt, mười tám lôi văn đồng thời rót vào nắm tay phải. Trong tiếng sấm kinh thiên động địa, hắn đấm một quyền vào người Ma Giác Man Ngưu.  Bùm!  Con Ma Giác Man Ngưu khổng lồ kia bị một quyền nhìn như bình thường này đấm văng ra xa.  Thánh âm như sấm, phong vân nổi lên!  Lâm Nhất đuổi đến cùng, không chờ nó rơi xuống, quyền mang rít gào như sấm lại đánh vào người Ma Giác Man Ngưu.  Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!  Trong tiếng nổ rung trời, con Ma Giác Man Ngưu bị đánh tới mức không ngừng kêu rên, nhưng bộ lông trên người nó lại rất kì quái, chặn lại được rất nhiều sức lực.  Sau khi ngã xuống đất, nó vẫn thể hiện ra sức sống ngoan cường của mình, liều mạng chạy như điên.  Hô!  Khi Lâm Nhất đang định đuổi theo, một tia chớp màu tím đột nhiên lướt qua trên bầu trời, để lại vết rách dài đến nghìn mét trên tầng mây bị khí thế của Lâm Nhất phá rối. Tầng mây bị cắt như một tấm vải mành, vết rách dài mịn và vuông vức.   Lâm Nhất nhíu mày, lập tức dừng lại.  Chín chiếc thoi Huyền Lôi bay vèo, đồng thời quay lại bảo vệ quanh người Lâm Nhất.  Roẹt!  Tia chớp kia nhanh chóng đáp xuống trên lưng con Ma Giác Man Ngưu đang chạy như điên, cơ thể khổng lồ của nó bị móng vuốt sắc bén xé thành vô số mảnh, hoàn toàn không có sức vùng vẫy.  Một con diều hâu được bao phủ trong ánh chớp màu bạc xuất hiện, nó há miệng hút yêu đan của Ma Giác Man Ngưu vào bụng.  Cơ thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, nắng chiều rọi vào làm nó có vẻ cực kì bá đạo.  Ngân Điện Ma Điêu, yêu thú cấp bậc bá chủ chân chính của đầm lầy này. Nó bay như gió, tốc độ nhanh như chớp, vô cùng hung ác.  Lâm Nhất đã từng nhìn thấy nó săn mồi vài lần từ xa, rất nhiều yêu thú cảnh giới Âm Dương hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với nó. Hắn đoán, nếu không có thực lực cảnh giới Âm Dương đại thành thì căn bản không có ai dám động tới nó.  

Chương 2237