“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2242
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ mong đợi thoáng hiện trong mắt Dương Phàm, hắn ta tiếp lời: “Vì thế nên ta mới mời hắn đến cùng, để xem rốt cuộc thực lực của hắn ra sao”. “Ta cũng tò mò rốt cuộc hắn định làm gì trong đầm lầy sương mù này”. “Ở nơi nguy hiểm yêu thú hoành hành này có thể có chuyện gì, chắc là nhìn trúng yêu đan của con yêu thú nào đó chứ gì”. Dương Phàm bâng quơ đáp. Hắn ta đoán cũng gần chính xác, nhưng nếu biết Lâm Nhất nhìn trúng Ngân Điện Ma Điêu, có lẽ vẻ mặt hắn ta sẽ không nhẹ nhàng như thế. ... Tình cờ gặp hai người nhóm Dương Phàm coi như là một khúc nhạc đệm không lớn cũng không nhỏ đối với Lâm Nhất. Ngoại trừ việc lầu Huyết Vũ bị tiêu diệt, hai chuyện khác mà đối phương nhắc tới lại khiến hắn ghi tạc trong lòng. Một là Tam Vương Thất Anh, hai là buổi gặp mặt tại thành Thiên Lăng. Yêu nghiệt nghịch thiên như Tam Vương Thất Anh quả thật mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, đặc biệt là Tam Tiểu Vương có thể miễn cưỡng so chiêu với cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Lâm Nhất đã được chứng kiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách, uy áp kia chỉ cần hét lên là có thể phá tan kiếm ý Tiên Thiên viên mãn của hắn. Nói cách khác, nếu như đối đầu với Tam Tiểu Vương, có lẽ kiếm ý Tiên Thiên của hắn rất khó có thể có không gian phát huy. “Ít nhất mình phải đạt tới cảnh giới Âm Dương mới đủ tư cách đối đầu với mấy người này”. Lâm Nhất suy tư, thầm phân tích trong lòng. Ngoài ra kiếm ý còn cần phải tiến thêm một bậc, nắm giữ ít nhất sáu thức trong chín thức của Bá Kiếm. Thương Long Cửu Biến phải tu luyện đến biến thứ tư hoặc biến thứ năm mới được. Con đường rất dài, nhưng chung quy vẫn có một chút hi vọng. Về buổi gặp mặt tại thành Thiên Lăng, hắn cũng có thể quan sát xem thực lực của các tân tú khác ở cổ vực Nam Hoa và tên yêu nghiệt bảng trong kia rốt cuộc mạnh đến mức nào. Tầm mắt của Tam Vương Thất Anh không còn ở cổ vực Nam Hoa, tầm mắt của hắn hiện giờ vẫn còn hơi thấp. Lâm Nhất dừng suy nghĩ, không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu minh tưởng tại mảnh đất trống ở đầm lầy này. Trong mấy ngày qua hắn đang lĩnh ngộ thức thứ ba Tinh Thần Đại Bạo trong chín thức Bá Kiếm, sớm đã có cảm ngộ rõ ràng, có thể đạt tới tiểu thành bất cứ lúc nào. Nhưng yêu cầu của hắn luôn rất cao, nếu chưa thể hiểu được ý nghĩa chân chính của chiêu kiếm này thì sẽ không dừng lại. Ý nghĩa chân chính của Bôn Lôi Trảm Điện là dùng kiếm ý mô phỏng khí thế Bôn Lôi, để chém ra một nhát kiếm mà ngay cả sấm chớp cũng không theo kịp. Ý nghĩa chân chính của Kinh Hồng Phá Nhật là dùng kiếm ý biến ra đôi cánh có thể so sánh với bầu trời, chỉ cần một ý niệm, kiếm ý vô tận sẽ kết hợp với kiếm như đôi cánh của bầu trời, dập tắt ánh sáng của mặt trời chỉ trong nháy mắt. Còn Tinh Thần Đại Bạo...
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ mong đợi thoáng hiện trong mắt Dương Phàm, hắn ta tiếp lời: “Vì thế nên ta mới mời hắn đến cùng, để xem rốt cuộc thực lực của hắn ra sao”. “Ta cũng tò mò rốt cuộc hắn định làm gì trong đầm lầy sương mù này”. “Ở nơi nguy hiểm yêu thú hoành hành này có thể có chuyện gì, chắc là nhìn trúng yêu đan của con yêu thú nào đó chứ gì”. Dương Phàm bâng quơ đáp. Hắn ta đoán cũng gần chính xác, nhưng nếu biết Lâm Nhất nhìn trúng Ngân Điện Ma Điêu, có lẽ vẻ mặt hắn ta sẽ không nhẹ nhàng như thế. ... Tình cờ gặp hai người nhóm Dương Phàm coi như là một khúc nhạc đệm không lớn cũng không nhỏ đối với Lâm Nhất. Ngoại trừ việc lầu Huyết Vũ bị tiêu diệt, hai chuyện khác mà đối phương nhắc tới lại khiến hắn ghi tạc trong lòng. Một là Tam Vương Thất Anh, hai là buổi gặp mặt tại thành Thiên Lăng. Yêu nghiệt nghịch thiên như Tam Vương Thất Anh quả thật mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, đặc biệt là Tam Tiểu Vương có thể miễn cưỡng so chiêu với cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Lâm Nhất đã được chứng kiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách, uy áp kia chỉ cần hét lên là có thể phá tan kiếm ý Tiên Thiên viên mãn của hắn. Nói cách khác, nếu như đối đầu với Tam Tiểu Vương, có lẽ kiếm ý Tiên Thiên của hắn rất khó có thể có không gian phát huy. “Ít nhất mình phải đạt tới cảnh giới Âm Dương mới đủ tư cách đối đầu với mấy người này”. Lâm Nhất suy tư, thầm phân tích trong lòng. Ngoài ra kiếm ý còn cần phải tiến thêm một bậc, nắm giữ ít nhất sáu thức trong chín thức của Bá Kiếm. Thương Long Cửu Biến phải tu luyện đến biến thứ tư hoặc biến thứ năm mới được. Con đường rất dài, nhưng chung quy vẫn có một chút hi vọng. Về buổi gặp mặt tại thành Thiên Lăng, hắn cũng có thể quan sát xem thực lực của các tân tú khác ở cổ vực Nam Hoa và tên yêu nghiệt bảng trong kia rốt cuộc mạnh đến mức nào. Tầm mắt của Tam Vương Thất Anh không còn ở cổ vực Nam Hoa, tầm mắt của hắn hiện giờ vẫn còn hơi thấp. Lâm Nhất dừng suy nghĩ, không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu minh tưởng tại mảnh đất trống ở đầm lầy này. Trong mấy ngày qua hắn đang lĩnh ngộ thức thứ ba Tinh Thần Đại Bạo trong chín thức Bá Kiếm, sớm đã có cảm ngộ rõ ràng, có thể đạt tới tiểu thành bất cứ lúc nào. Nhưng yêu cầu của hắn luôn rất cao, nếu chưa thể hiểu được ý nghĩa chân chính của chiêu kiếm này thì sẽ không dừng lại. Ý nghĩa chân chính của Bôn Lôi Trảm Điện là dùng kiếm ý mô phỏng khí thế Bôn Lôi, để chém ra một nhát kiếm mà ngay cả sấm chớp cũng không theo kịp. Ý nghĩa chân chính của Kinh Hồng Phá Nhật là dùng kiếm ý biến ra đôi cánh có thể so sánh với bầu trời, chỉ cần một ý niệm, kiếm ý vô tận sẽ kết hợp với kiếm như đôi cánh của bầu trời, dập tắt ánh sáng của mặt trời chỉ trong nháy mắt. Còn Tinh Thần Đại Bạo...
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ mong đợi thoáng hiện trong mắt Dương Phàm, hắn ta tiếp lời: “Vì thế nên ta mới mời hắn đến cùng, để xem rốt cuộc thực lực của hắn ra sao”. “Ta cũng tò mò rốt cuộc hắn định làm gì trong đầm lầy sương mù này”. “Ở nơi nguy hiểm yêu thú hoành hành này có thể có chuyện gì, chắc là nhìn trúng yêu đan của con yêu thú nào đó chứ gì”. Dương Phàm bâng quơ đáp. Hắn ta đoán cũng gần chính xác, nhưng nếu biết Lâm Nhất nhìn trúng Ngân Điện Ma Điêu, có lẽ vẻ mặt hắn ta sẽ không nhẹ nhàng như thế. ... Tình cờ gặp hai người nhóm Dương Phàm coi như là một khúc nhạc đệm không lớn cũng không nhỏ đối với Lâm Nhất. Ngoại trừ việc lầu Huyết Vũ bị tiêu diệt, hai chuyện khác mà đối phương nhắc tới lại khiến hắn ghi tạc trong lòng. Một là Tam Vương Thất Anh, hai là buổi gặp mặt tại thành Thiên Lăng. Yêu nghiệt nghịch thiên như Tam Vương Thất Anh quả thật mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, đặc biệt là Tam Tiểu Vương có thể miễn cưỡng so chiêu với cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Lâm Nhất đã được chứng kiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách, uy áp kia chỉ cần hét lên là có thể phá tan kiếm ý Tiên Thiên viên mãn của hắn. Nói cách khác, nếu như đối đầu với Tam Tiểu Vương, có lẽ kiếm ý Tiên Thiên của hắn rất khó có thể có không gian phát huy. “Ít nhất mình phải đạt tới cảnh giới Âm Dương mới đủ tư cách đối đầu với mấy người này”. Lâm Nhất suy tư, thầm phân tích trong lòng. Ngoài ra kiếm ý còn cần phải tiến thêm một bậc, nắm giữ ít nhất sáu thức trong chín thức của Bá Kiếm. Thương Long Cửu Biến phải tu luyện đến biến thứ tư hoặc biến thứ năm mới được. Con đường rất dài, nhưng chung quy vẫn có một chút hi vọng. Về buổi gặp mặt tại thành Thiên Lăng, hắn cũng có thể quan sát xem thực lực của các tân tú khác ở cổ vực Nam Hoa và tên yêu nghiệt bảng trong kia rốt cuộc mạnh đến mức nào. Tầm mắt của Tam Vương Thất Anh không còn ở cổ vực Nam Hoa, tầm mắt của hắn hiện giờ vẫn còn hơi thấp. Lâm Nhất dừng suy nghĩ, không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu minh tưởng tại mảnh đất trống ở đầm lầy này. Trong mấy ngày qua hắn đang lĩnh ngộ thức thứ ba Tinh Thần Đại Bạo trong chín thức Bá Kiếm, sớm đã có cảm ngộ rõ ràng, có thể đạt tới tiểu thành bất cứ lúc nào. Nhưng yêu cầu của hắn luôn rất cao, nếu chưa thể hiểu được ý nghĩa chân chính của chiêu kiếm này thì sẽ không dừng lại. Ý nghĩa chân chính của Bôn Lôi Trảm Điện là dùng kiếm ý mô phỏng khí thế Bôn Lôi, để chém ra một nhát kiếm mà ngay cả sấm chớp cũng không theo kịp. Ý nghĩa chân chính của Kinh Hồng Phá Nhật là dùng kiếm ý biến ra đôi cánh có thể so sánh với bầu trời, chỉ cần một ý niệm, kiếm ý vô tận sẽ kết hợp với kiếm như đôi cánh của bầu trời, dập tắt ánh sáng của mặt trời chỉ trong nháy mắt. Còn Tinh Thần Đại Bạo...