“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2247

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Trò hay vừa mới bắt đầu, kiếm tới!”  Lâm Nhất ngoắc tay, kiếm Táng Hoa lao ra khỏi vỏ, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong lập tức dung hoà với trời, kiếm uy toàn thân vô cùng bá đạo.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật!  Hai chiêu kiếm pháp lần lượt đánh vào người Ngân Điện Ma Điêu. Kiếm quang dao động, điên cuồng bắn ra bốn phía, vạch ra những khe nứt chằng chịt.  Liên tục thi triển hai đại sát chiêu, kể cả Lâm Nhất cũng khó chịu nổi, hắn thở dốc, trán đổ mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt.  Nhưng hắn không có sự lựa chọn, nếu không giết chết được con Ngân Điện Ma Điêu này thì người chết chỉ có thể là hắn.  Giết!  Lâm Nhất nhướng mày, hét lớn một tiếng đồng thời chém một nhát.  Bá Kiếm, Tinh Thần Đại Bạo!  Trong nháy mắt có một quả cầu sét ngưng tụ từ sấm sét rơi xuống như sao trời.  Ầm! Ầm! Ầm!  Sao trời nổ tung, ánh chớp chói mắt chiếu sáng cả khu vực này khiến người ta mở mắt không nổi. Ngân Điện Ma Điêu bị đánh trúng, đau đớn kêu rên, máu thịt văng tung toé, vô số chiếc lông vũ toả ánh chớp màu bạc bay tứ tung.  Lâm Nhất cầm kiếm đáp xuống đất, Ngân Điện Ma Điêu ngã xuống tạo thành một cái hố to, không ngừng thở gấp.  Hắn muốn bước lên chém thêm một nhát nữa.  Nhưng toàn thân không còn chút sức lực, với tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành của hắn, liên tục tung ba chiêu Bá Kiếm vẫn còn hơi gắng gượng.  Tiếng rên rỉ vô lực phát ra từ dưới hố sâu, Ngân Điện Ma Điêu tuyệt vọng nhìn hố sâu, bộ lông của nó đã bị đứt hết, toàn thân trụi lủi, thoạt nhìn vừa béo vừa phệ, hoàn toàn không còn khí phách như vừa rồi.  Đôi cánh trụi lủi run rẩy chống xuống đất, định leo ra ngoài.  Nhưng lúc này nó đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng đỏ như máu đang nhe răng cửa, cố gắng nhịn cười.  Đó là ngựa Huyết Long vừa mới chật vật bỏ chạy, giờ đã chạy về.  Phịch!  Ngân Điện Ma Điêu giận run người, mất cân bằng, ngã phịch xuống đất.  Hí! Hí! Hí!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Trò hay vừa mới bắt đầu, kiếm tới!”  Lâm Nhất ngoắc tay, kiếm Táng Hoa lao ra khỏi vỏ, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong lập tức dung hoà với trời, kiếm uy toàn thân vô cùng bá đạo.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật!  Hai chiêu kiếm pháp lần lượt đánh vào người Ngân Điện Ma Điêu. Kiếm quang dao động, điên cuồng bắn ra bốn phía, vạch ra những khe nứt chằng chịt.  Liên tục thi triển hai đại sát chiêu, kể cả Lâm Nhất cũng khó chịu nổi, hắn thở dốc, trán đổ mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt.  Nhưng hắn không có sự lựa chọn, nếu không giết chết được con Ngân Điện Ma Điêu này thì người chết chỉ có thể là hắn.  Giết!  Lâm Nhất nhướng mày, hét lớn một tiếng đồng thời chém một nhát.  Bá Kiếm, Tinh Thần Đại Bạo!  Trong nháy mắt có một quả cầu sét ngưng tụ từ sấm sét rơi xuống như sao trời.  Ầm! Ầm! Ầm!  Sao trời nổ tung, ánh chớp chói mắt chiếu sáng cả khu vực này khiến người ta mở mắt không nổi. Ngân Điện Ma Điêu bị đánh trúng, đau đớn kêu rên, máu thịt văng tung toé, vô số chiếc lông vũ toả ánh chớp màu bạc bay tứ tung.  Lâm Nhất cầm kiếm đáp xuống đất, Ngân Điện Ma Điêu ngã xuống tạo thành một cái hố to, không ngừng thở gấp.  Hắn muốn bước lên chém thêm một nhát nữa.  Nhưng toàn thân không còn chút sức lực, với tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành của hắn, liên tục tung ba chiêu Bá Kiếm vẫn còn hơi gắng gượng.  Tiếng rên rỉ vô lực phát ra từ dưới hố sâu, Ngân Điện Ma Điêu tuyệt vọng nhìn hố sâu, bộ lông của nó đã bị đứt hết, toàn thân trụi lủi, thoạt nhìn vừa béo vừa phệ, hoàn toàn không còn khí phách như vừa rồi.  Đôi cánh trụi lủi run rẩy chống xuống đất, định leo ra ngoài.  Nhưng lúc này nó đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng đỏ như máu đang nhe răng cửa, cố gắng nhịn cười.  Đó là ngựa Huyết Long vừa mới chật vật bỏ chạy, giờ đã chạy về.  Phịch!  Ngân Điện Ma Điêu giận run người, mất cân bằng, ngã phịch xuống đất.  Hí! Hí! Hí!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Trò hay vừa mới bắt đầu, kiếm tới!”  Lâm Nhất ngoắc tay, kiếm Táng Hoa lao ra khỏi vỏ, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong lập tức dung hoà với trời, kiếm uy toàn thân vô cùng bá đạo.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật!  Hai chiêu kiếm pháp lần lượt đánh vào người Ngân Điện Ma Điêu. Kiếm quang dao động, điên cuồng bắn ra bốn phía, vạch ra những khe nứt chằng chịt.  Liên tục thi triển hai đại sát chiêu, kể cả Lâm Nhất cũng khó chịu nổi, hắn thở dốc, trán đổ mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt.  Nhưng hắn không có sự lựa chọn, nếu không giết chết được con Ngân Điện Ma Điêu này thì người chết chỉ có thể là hắn.  Giết!  Lâm Nhất nhướng mày, hét lớn một tiếng đồng thời chém một nhát.  Bá Kiếm, Tinh Thần Đại Bạo!  Trong nháy mắt có một quả cầu sét ngưng tụ từ sấm sét rơi xuống như sao trời.  Ầm! Ầm! Ầm!  Sao trời nổ tung, ánh chớp chói mắt chiếu sáng cả khu vực này khiến người ta mở mắt không nổi. Ngân Điện Ma Điêu bị đánh trúng, đau đớn kêu rên, máu thịt văng tung toé, vô số chiếc lông vũ toả ánh chớp màu bạc bay tứ tung.  Lâm Nhất cầm kiếm đáp xuống đất, Ngân Điện Ma Điêu ngã xuống tạo thành một cái hố to, không ngừng thở gấp.  Hắn muốn bước lên chém thêm một nhát nữa.  Nhưng toàn thân không còn chút sức lực, với tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành của hắn, liên tục tung ba chiêu Bá Kiếm vẫn còn hơi gắng gượng.  Tiếng rên rỉ vô lực phát ra từ dưới hố sâu, Ngân Điện Ma Điêu tuyệt vọng nhìn hố sâu, bộ lông của nó đã bị đứt hết, toàn thân trụi lủi, thoạt nhìn vừa béo vừa phệ, hoàn toàn không còn khí phách như vừa rồi.  Đôi cánh trụi lủi run rẩy chống xuống đất, định leo ra ngoài.  Nhưng lúc này nó đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng đỏ như máu đang nhe răng cửa, cố gắng nhịn cười.  Đó là ngựa Huyết Long vừa mới chật vật bỏ chạy, giờ đã chạy về.  Phịch!  Ngân Điện Ma Điêu giận run người, mất cân bằng, ngã phịch xuống đất.  Hí! Hí! Hí!  

Chương 2247