“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2278

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thoạt nhìn như nhẹ nhàng, không để lại dấu vết, nhưng vào lúc cần thiết lại có thể ngưng tụ đại thế mênh mông như biển mây, nặng nề và vô tận.  Ngoài ra, đội hình của Kim gia, Tần gia và Cổ gia khá oai phong, hơn nữa mỗi người đều có tu vi rất cao, tràn đầy kiêu ngạo.   Trước khi đến, Lâm Nhất chỉ mới nghe sơ qua. Nghe nói Lôi Châu đứng đầu Nam Vực, bảy toà thành chính khác ngoài thành Lôi Châu đều có thực lực có thể so sánh với thành Châu ở những nơi khác, bây giờ coi như đã chân chính được chứng kiến.  Còn một thời gian nữa mới đến lúc bắt đầu, mọi người không hề nôn nóng, xì xào bàn tán với nhau rất náo nhiệt.   Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, nắng sớm bao trùm cả quảng trường Thiên Lăng làm cho quảng trường được lát ngọc trắng này toả ra ánh sáng mờ ảo. Mọi người đứng bên trong đó mà như ở trong mây, linh khí dào dạt như cõi tiên.  Ngoài những người trên quảng trường, trong thành Thiên Lăng còn có rất nhiều người đang ngồi trong các quán rượu gần quảng trường Thiên Lăng để ngắm cảnh đẹp trên quảng trường, chờ mong thịnh hội đấu giá sắp bắt đầu.  Vù!  Đúng lúc này, một bóng dáng bay xuống từ trên trời, lơ lửng dưới mái hiên của một toà lầu cao. Chủ nhân của bóng dáng này mặc đồ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời. Nàng ta vừa khéo đáp xuống trong bóng râm, không sai biệt một tấc nào.   Như thể chỉ cần nàng ta bước ra khỏi bóng râm sẽ khiến ánh nắng ban mai trở nên ảm đạm phai mờ.  Đôi mắt đẹp như sao trời kia bắn ra tia sáng lạnh khiến người ta run sợ đang nhìn chăm chú vào quảng trường Thiên Lăng, dường như có gì đó thu hút sự chú ý của nàng ta.  Hô!  Tiếng gió vang lên, lại một bóng người xuất hiện bên cạnh nữ tử áo trắng. Đó là một nhà sư khôi ngô tuấn tú, đầu trọc của hắn ta dưới ánh mặt trời trông có vẻ sáng bóng.  “Đây là thành Thiên Lăng sao? Phải đi mất nửa tháng, mệt thật đấy”.  Nhà sư đầu trọc mỉm cười với ánh nắng, sau đó thoải mái ngồi trên mái hiên, không chút kiêng dè lấy một vò rượu ra uống.  “Ồ, đây là buổi đấu giá tử vong nổi tiếng của thành Thiên Lăng mà, hình như sắp bắt đầu rồi”.    Nhà sư đầu trọc nhìn theo ánh mắt của nữ tử áo trắng, vẻ hứng thú lập tức lộ ra trong mắt.  Trên quảng trường Thiên Lĩnh.  Dưới ánh mặt trời, một người trung niên mặc áo gấm, phong thái bất phàm bước lên bục đấu giá.  “Tại hạ là Lạc Du, người chủ trì hội đấu giá lần này. Chắc các vị đã đợi lâu rồi, ta sẽ không nói dài dòng nữa. Hội đấu giá chính thức bắt đầu, ta xin công bố vật phẩm đấu giá đầu tiên!”  Người trung niên có vẻ giàu kinh nghiệm, mỉm cười, sau đó đột nhiên xoè tay ra.  Ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thoạt nhìn như nhẹ nhàng, không để lại dấu vết, nhưng vào lúc cần thiết lại có thể ngưng tụ đại thế mênh mông như biển mây, nặng nề và vô tận.  Ngoài ra, đội hình của Kim gia, Tần gia và Cổ gia khá oai phong, hơn nữa mỗi người đều có tu vi rất cao, tràn đầy kiêu ngạo.   Trước khi đến, Lâm Nhất chỉ mới nghe sơ qua. Nghe nói Lôi Châu đứng đầu Nam Vực, bảy toà thành chính khác ngoài thành Lôi Châu đều có thực lực có thể so sánh với thành Châu ở những nơi khác, bây giờ coi như đã chân chính được chứng kiến.  Còn một thời gian nữa mới đến lúc bắt đầu, mọi người không hề nôn nóng, xì xào bàn tán với nhau rất náo nhiệt.   Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, nắng sớm bao trùm cả quảng trường Thiên Lăng làm cho quảng trường được lát ngọc trắng này toả ra ánh sáng mờ ảo. Mọi người đứng bên trong đó mà như ở trong mây, linh khí dào dạt như cõi tiên.  Ngoài những người trên quảng trường, trong thành Thiên Lăng còn có rất nhiều người đang ngồi trong các quán rượu gần quảng trường Thiên Lăng để ngắm cảnh đẹp trên quảng trường, chờ mong thịnh hội đấu giá sắp bắt đầu.  Vù!  Đúng lúc này, một bóng dáng bay xuống từ trên trời, lơ lửng dưới mái hiên của một toà lầu cao. Chủ nhân của bóng dáng này mặc đồ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời. Nàng ta vừa khéo đáp xuống trong bóng râm, không sai biệt một tấc nào.   Như thể chỉ cần nàng ta bước ra khỏi bóng râm sẽ khiến ánh nắng ban mai trở nên ảm đạm phai mờ.  Đôi mắt đẹp như sao trời kia bắn ra tia sáng lạnh khiến người ta run sợ đang nhìn chăm chú vào quảng trường Thiên Lăng, dường như có gì đó thu hút sự chú ý của nàng ta.  Hô!  Tiếng gió vang lên, lại một bóng người xuất hiện bên cạnh nữ tử áo trắng. Đó là một nhà sư khôi ngô tuấn tú, đầu trọc của hắn ta dưới ánh mặt trời trông có vẻ sáng bóng.  “Đây là thành Thiên Lăng sao? Phải đi mất nửa tháng, mệt thật đấy”.  Nhà sư đầu trọc mỉm cười với ánh nắng, sau đó thoải mái ngồi trên mái hiên, không chút kiêng dè lấy một vò rượu ra uống.  “Ồ, đây là buổi đấu giá tử vong nổi tiếng của thành Thiên Lăng mà, hình như sắp bắt đầu rồi”.    Nhà sư đầu trọc nhìn theo ánh mắt của nữ tử áo trắng, vẻ hứng thú lập tức lộ ra trong mắt.  Trên quảng trường Thiên Lĩnh.  Dưới ánh mặt trời, một người trung niên mặc áo gấm, phong thái bất phàm bước lên bục đấu giá.  “Tại hạ là Lạc Du, người chủ trì hội đấu giá lần này. Chắc các vị đã đợi lâu rồi, ta sẽ không nói dài dòng nữa. Hội đấu giá chính thức bắt đầu, ta xin công bố vật phẩm đấu giá đầu tiên!”  Người trung niên có vẻ giàu kinh nghiệm, mỉm cười, sau đó đột nhiên xoè tay ra.  Ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thoạt nhìn như nhẹ nhàng, không để lại dấu vết, nhưng vào lúc cần thiết lại có thể ngưng tụ đại thế mênh mông như biển mây, nặng nề và vô tận.  Ngoài ra, đội hình của Kim gia, Tần gia và Cổ gia khá oai phong, hơn nữa mỗi người đều có tu vi rất cao, tràn đầy kiêu ngạo.   Trước khi đến, Lâm Nhất chỉ mới nghe sơ qua. Nghe nói Lôi Châu đứng đầu Nam Vực, bảy toà thành chính khác ngoài thành Lôi Châu đều có thực lực có thể so sánh với thành Châu ở những nơi khác, bây giờ coi như đã chân chính được chứng kiến.  Còn một thời gian nữa mới đến lúc bắt đầu, mọi người không hề nôn nóng, xì xào bàn tán với nhau rất náo nhiệt.   Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, nắng sớm bao trùm cả quảng trường Thiên Lăng làm cho quảng trường được lát ngọc trắng này toả ra ánh sáng mờ ảo. Mọi người đứng bên trong đó mà như ở trong mây, linh khí dào dạt như cõi tiên.  Ngoài những người trên quảng trường, trong thành Thiên Lăng còn có rất nhiều người đang ngồi trong các quán rượu gần quảng trường Thiên Lăng để ngắm cảnh đẹp trên quảng trường, chờ mong thịnh hội đấu giá sắp bắt đầu.  Vù!  Đúng lúc này, một bóng dáng bay xuống từ trên trời, lơ lửng dưới mái hiên của một toà lầu cao. Chủ nhân của bóng dáng này mặc đồ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời. Nàng ta vừa khéo đáp xuống trong bóng râm, không sai biệt một tấc nào.   Như thể chỉ cần nàng ta bước ra khỏi bóng râm sẽ khiến ánh nắng ban mai trở nên ảm đạm phai mờ.  Đôi mắt đẹp như sao trời kia bắn ra tia sáng lạnh khiến người ta run sợ đang nhìn chăm chú vào quảng trường Thiên Lăng, dường như có gì đó thu hút sự chú ý của nàng ta.  Hô!  Tiếng gió vang lên, lại một bóng người xuất hiện bên cạnh nữ tử áo trắng. Đó là một nhà sư khôi ngô tuấn tú, đầu trọc của hắn ta dưới ánh mặt trời trông có vẻ sáng bóng.  “Đây là thành Thiên Lăng sao? Phải đi mất nửa tháng, mệt thật đấy”.  Nhà sư đầu trọc mỉm cười với ánh nắng, sau đó thoải mái ngồi trên mái hiên, không chút kiêng dè lấy một vò rượu ra uống.  “Ồ, đây là buổi đấu giá tử vong nổi tiếng của thành Thiên Lăng mà, hình như sắp bắt đầu rồi”.    Nhà sư đầu trọc nhìn theo ánh mắt của nữ tử áo trắng, vẻ hứng thú lập tức lộ ra trong mắt.  Trên quảng trường Thiên Lĩnh.  Dưới ánh mặt trời, một người trung niên mặc áo gấm, phong thái bất phàm bước lên bục đấu giá.  “Tại hạ là Lạc Du, người chủ trì hội đấu giá lần này. Chắc các vị đã đợi lâu rồi, ta sẽ không nói dài dòng nữa. Hội đấu giá chính thức bắt đầu, ta xin công bố vật phẩm đấu giá đầu tiên!”  Người trung niên có vẻ giàu kinh nghiệm, mỉm cười, sau đó đột nhiên xoè tay ra.  Ầm!  

Chương 2278