“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2323
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Lâm Nhất không muốn kéo thêm phiền phức, hắn cũng không suy nghĩ sâu xa nữa mà cẩn thận tiến về phía trước, cố hết sức để mình không chạm mặt những người này. Vù! Gió nhẹ thổi lay một vùng cây, phát ra tiếng xào xạc. Lâm Nhất di chuyển nhanh như chớp, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, lúc đặt chân hoàn toàn không phát ra tiếng động. Lâm Nhất đứng trên thân cây, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó, hắn chợt nghiêng đầu nhìn chăm chú về một hướng. Cách đó hơn nghìn mét có một bãi đất trống, đá lớn dày đặc tựa như rừng. Trong rừng đá có một loại hoa kỳ lạ, cánh hoa nở rộ ra dị quả. Vào lúc dị quả xuất hiện, có long ảnh mơ hồ lượn quanh, tản ra ánh sáng nhạt màu đỏ như lửa. “Quả Viêm Long!” Nhìn thấy dị quả, trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ ngạc nhiên. Quả Viêm Long có thể xem là đặc sản của núi Viêm Long, có thể sánh với đan dược tứ phẩm, nếu dùng nó để luyện chế linh đan, hiệu quả sẽ hơn hẳn linh đan bình thường. Khi ăn trực tiếp cũng sẽ có hiệu quả không tệ, có tác dụng chữa thương rất tốt. Đặc biệt là quả Viêm Long có thể giúp hồi phục nội thương gần như trong nháy mắt, còn có thể bổ sung chân nguyên đến mức tối đa. Mấy trăm năm trước, loại quả này còn khá phổ biến, tuy có nhiều tác dụng tốt nhưng cũng không đến mức quý giá. Nhưng mấy năm gần đây, nó chợt trở nên rất hiếm thấy, giá cả không ngừng tăng cao. Ai có thể phát hiện quả Viêm Long trong núi Viêm Long là vô cùng may mắn, là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống. “Xem ra ta khá may mắn đó chứ”. Tuy Lâm Nhất không đến vì kỳ hoa dị quả, nhưng nhìn thấy bảo bối, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Tuy động lòng, nhưng Lâm Nhất vẫn đứng yên trên thân cây không cử động. Hắn lặng lẽ dời mắt đi, nhanh chóng phát hiện một con yêu thú thằn lằn màu xám nâu, nó gần như dung hợp với mấy tảng đá một cách hoàn mỹ, chỉ để lộ một đôi mắt gian trá, chậm rãi bò về phía quả Viêm Long. Tốc độ bò của nó khá chậm, thậm chí không thể nói là bò, miêu tả bằng từ lết thì chính xác hơn một chút. Mất một lúc lâu nó mới bò được một đoạn, gần như không thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Thấy dáng vẻ cẩn thận của nó cũng biết nó rất kiên nhẫn. Kiên nhẫn như thế cũng rất tốt, khi ăn được quả Viêm Long, sẽ có một cảm giác thoả mãn không thể miêu tả bằng lời. Nhưng nếu không ăn được thì sao? “Tiểu Hồng!” Lâm Nhất không vội ra tay, hắn vẫn đứng trên thân cây, khẽ gọi một tiếng. Ầm! Gần như khi hắn vừa cất lời, một tia huyết quang lập tức loé qua trước mặt. Con thằn lằn lết chừng hai canh giờ cẩn thận thè lưỡi muốn ăn lấy quả Viêm Long đột nhiên bị ngựa Huyết Long đá một phát bay lên trời, sau đó rơi xuống, ầm ầm đập vỡ mấy cột đá.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Lâm Nhất không muốn kéo thêm phiền phức, hắn cũng không suy nghĩ sâu xa nữa mà cẩn thận tiến về phía trước, cố hết sức để mình không chạm mặt những người này. Vù! Gió nhẹ thổi lay một vùng cây, phát ra tiếng xào xạc. Lâm Nhất di chuyển nhanh như chớp, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, lúc đặt chân hoàn toàn không phát ra tiếng động. Lâm Nhất đứng trên thân cây, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó, hắn chợt nghiêng đầu nhìn chăm chú về một hướng. Cách đó hơn nghìn mét có một bãi đất trống, đá lớn dày đặc tựa như rừng. Trong rừng đá có một loại hoa kỳ lạ, cánh hoa nở rộ ra dị quả. Vào lúc dị quả xuất hiện, có long ảnh mơ hồ lượn quanh, tản ra ánh sáng nhạt màu đỏ như lửa. “Quả Viêm Long!” Nhìn thấy dị quả, trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ ngạc nhiên. Quả Viêm Long có thể xem là đặc sản của núi Viêm Long, có thể sánh với đan dược tứ phẩm, nếu dùng nó để luyện chế linh đan, hiệu quả sẽ hơn hẳn linh đan bình thường. Khi ăn trực tiếp cũng sẽ có hiệu quả không tệ, có tác dụng chữa thương rất tốt. Đặc biệt là quả Viêm Long có thể giúp hồi phục nội thương gần như trong nháy mắt, còn có thể bổ sung chân nguyên đến mức tối đa. Mấy trăm năm trước, loại quả này còn khá phổ biến, tuy có nhiều tác dụng tốt nhưng cũng không đến mức quý giá. Nhưng mấy năm gần đây, nó chợt trở nên rất hiếm thấy, giá cả không ngừng tăng cao. Ai có thể phát hiện quả Viêm Long trong núi Viêm Long là vô cùng may mắn, là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống. “Xem ra ta khá may mắn đó chứ”. Tuy Lâm Nhất không đến vì kỳ hoa dị quả, nhưng nhìn thấy bảo bối, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Tuy động lòng, nhưng Lâm Nhất vẫn đứng yên trên thân cây không cử động. Hắn lặng lẽ dời mắt đi, nhanh chóng phát hiện một con yêu thú thằn lằn màu xám nâu, nó gần như dung hợp với mấy tảng đá một cách hoàn mỹ, chỉ để lộ một đôi mắt gian trá, chậm rãi bò về phía quả Viêm Long. Tốc độ bò của nó khá chậm, thậm chí không thể nói là bò, miêu tả bằng từ lết thì chính xác hơn một chút. Mất một lúc lâu nó mới bò được một đoạn, gần như không thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Thấy dáng vẻ cẩn thận của nó cũng biết nó rất kiên nhẫn. Kiên nhẫn như thế cũng rất tốt, khi ăn được quả Viêm Long, sẽ có một cảm giác thoả mãn không thể miêu tả bằng lời. Nhưng nếu không ăn được thì sao? “Tiểu Hồng!” Lâm Nhất không vội ra tay, hắn vẫn đứng trên thân cây, khẽ gọi một tiếng. Ầm! Gần như khi hắn vừa cất lời, một tia huyết quang lập tức loé qua trước mặt. Con thằn lằn lết chừng hai canh giờ cẩn thận thè lưỡi muốn ăn lấy quả Viêm Long đột nhiên bị ngựa Huyết Long đá một phát bay lên trời, sau đó rơi xuống, ầm ầm đập vỡ mấy cột đá.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Lâm Nhất không muốn kéo thêm phiền phức, hắn cũng không suy nghĩ sâu xa nữa mà cẩn thận tiến về phía trước, cố hết sức để mình không chạm mặt những người này. Vù! Gió nhẹ thổi lay một vùng cây, phát ra tiếng xào xạc. Lâm Nhất di chuyển nhanh như chớp, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, lúc đặt chân hoàn toàn không phát ra tiếng động. Lâm Nhất đứng trên thân cây, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó, hắn chợt nghiêng đầu nhìn chăm chú về một hướng. Cách đó hơn nghìn mét có một bãi đất trống, đá lớn dày đặc tựa như rừng. Trong rừng đá có một loại hoa kỳ lạ, cánh hoa nở rộ ra dị quả. Vào lúc dị quả xuất hiện, có long ảnh mơ hồ lượn quanh, tản ra ánh sáng nhạt màu đỏ như lửa. “Quả Viêm Long!” Nhìn thấy dị quả, trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ ngạc nhiên. Quả Viêm Long có thể xem là đặc sản của núi Viêm Long, có thể sánh với đan dược tứ phẩm, nếu dùng nó để luyện chế linh đan, hiệu quả sẽ hơn hẳn linh đan bình thường. Khi ăn trực tiếp cũng sẽ có hiệu quả không tệ, có tác dụng chữa thương rất tốt. Đặc biệt là quả Viêm Long có thể giúp hồi phục nội thương gần như trong nháy mắt, còn có thể bổ sung chân nguyên đến mức tối đa. Mấy trăm năm trước, loại quả này còn khá phổ biến, tuy có nhiều tác dụng tốt nhưng cũng không đến mức quý giá. Nhưng mấy năm gần đây, nó chợt trở nên rất hiếm thấy, giá cả không ngừng tăng cao. Ai có thể phát hiện quả Viêm Long trong núi Viêm Long là vô cùng may mắn, là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống. “Xem ra ta khá may mắn đó chứ”. Tuy Lâm Nhất không đến vì kỳ hoa dị quả, nhưng nhìn thấy bảo bối, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Tuy động lòng, nhưng Lâm Nhất vẫn đứng yên trên thân cây không cử động. Hắn lặng lẽ dời mắt đi, nhanh chóng phát hiện một con yêu thú thằn lằn màu xám nâu, nó gần như dung hợp với mấy tảng đá một cách hoàn mỹ, chỉ để lộ một đôi mắt gian trá, chậm rãi bò về phía quả Viêm Long. Tốc độ bò của nó khá chậm, thậm chí không thể nói là bò, miêu tả bằng từ lết thì chính xác hơn một chút. Mất một lúc lâu nó mới bò được một đoạn, gần như không thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Thấy dáng vẻ cẩn thận của nó cũng biết nó rất kiên nhẫn. Kiên nhẫn như thế cũng rất tốt, khi ăn được quả Viêm Long, sẽ có một cảm giác thoả mãn không thể miêu tả bằng lời. Nhưng nếu không ăn được thì sao? “Tiểu Hồng!” Lâm Nhất không vội ra tay, hắn vẫn đứng trên thân cây, khẽ gọi một tiếng. Ầm! Gần như khi hắn vừa cất lời, một tia huyết quang lập tức loé qua trước mặt. Con thằn lằn lết chừng hai canh giờ cẩn thận thè lưỡi muốn ăn lấy quả Viêm Long đột nhiên bị ngựa Huyết Long đá một phát bay lên trời, sau đó rơi xuống, ầm ầm đập vỡ mấy cột đá.