“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2339
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng ngay lúc đó, dường như toàn bộ sườn núi Lạc Long bắt đầu rung chuyển. “Đã có chuyện gì?” “Cỏ Kiếm Hoàng sắp ra đời sao?” Ba người của Thiết Huyết Kiếm Môn và thanh niên áo trắng đều nhíu mày. “Không đúng, còn chưa đến lúc!” Gã trung niên áo gai lạnh lùng nói, ông ta ngẩng đầu nhìn phương xa, sắc mặt lập tức thay đổi: “Là Tử Điện Ma Long Điểu”. Đường Ưng bĩu môi: “Không biết con súc sinh này lại nổi điên cái gì, có điều, nó sẽ không dám đến sườn núi Lạc Long!” Sườn núi Lạc Long! Bởi vì kiếm ý treo ở chín tầng trời mang theo lực sát thương cực kỳ khủng bố, nếu là võ giả nhân loại thì còn đỡ, còn yêu thú, một khi xông vào, nó sẽ bộc phát địch ý hung hãn. Nơi đây chính là cấm địa của yêu thú. Tử Điện Ma Long Điểu cũng không ngoại lệ, thế nên đám người cũng cảm thấy an tâm một chút. Rống! Nhưng tiếng gầm rú nóng nảy kia lại ngày càng đến gần, khiến tất cả những người ở sườn núi Lạc Long đều bắt đầu thấp thỏm không yên. “Không đúng!” Gã trung niên áo gai bay lên trời, tia sáng trong mắt như điện bắn thẳng ra. Ở phương xa, một luồng khí tức khiến thiên địa đều phải run sợ đang dần tiến đến. “Đáng chết, thật sự là Tử Điện Ma Long Điểu!” Sau khi đáp xuống, sắc mặt gã trung niên áo gai liền thay đổi, lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. “Việc này… sao có thể chứ?” Ba ông lão của Thiết Huyết Kiếm Môn đều sầm mặt! Răng rắc! Đúng lúc này, mảnh đất trước mặt thiếu niên áo trắng đột nhiên phát sáng, một gốc cỏ non nhú lên. Xanh biếc như ngọc, ánh huỳnh quang bắn ra bốn phía, khuếch tán duệ khí vô tận. Cỏ Kiếm Hoàng sắp xuất thế rồi! “Đáng chết, sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt thanh niên áo trắng tối sầm, thật khéo, cỏ Kiếm Hoàng vừa ra đời thì con Tử Điện Ma Long Điểu kia cũng chạy đến. Như vậy thì hắn ta phải luyện hóa thế nào?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng ngay lúc đó, dường như toàn bộ sườn núi Lạc Long bắt đầu rung chuyển. “Đã có chuyện gì?” “Cỏ Kiếm Hoàng sắp ra đời sao?” Ba người của Thiết Huyết Kiếm Môn và thanh niên áo trắng đều nhíu mày. “Không đúng, còn chưa đến lúc!” Gã trung niên áo gai lạnh lùng nói, ông ta ngẩng đầu nhìn phương xa, sắc mặt lập tức thay đổi: “Là Tử Điện Ma Long Điểu”. Đường Ưng bĩu môi: “Không biết con súc sinh này lại nổi điên cái gì, có điều, nó sẽ không dám đến sườn núi Lạc Long!” Sườn núi Lạc Long! Bởi vì kiếm ý treo ở chín tầng trời mang theo lực sát thương cực kỳ khủng bố, nếu là võ giả nhân loại thì còn đỡ, còn yêu thú, một khi xông vào, nó sẽ bộc phát địch ý hung hãn. Nơi đây chính là cấm địa của yêu thú. Tử Điện Ma Long Điểu cũng không ngoại lệ, thế nên đám người cũng cảm thấy an tâm một chút. Rống! Nhưng tiếng gầm rú nóng nảy kia lại ngày càng đến gần, khiến tất cả những người ở sườn núi Lạc Long đều bắt đầu thấp thỏm không yên. “Không đúng!” Gã trung niên áo gai bay lên trời, tia sáng trong mắt như điện bắn thẳng ra. Ở phương xa, một luồng khí tức khiến thiên địa đều phải run sợ đang dần tiến đến. “Đáng chết, thật sự là Tử Điện Ma Long Điểu!” Sau khi đáp xuống, sắc mặt gã trung niên áo gai liền thay đổi, lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. “Việc này… sao có thể chứ?” Ba ông lão của Thiết Huyết Kiếm Môn đều sầm mặt! Răng rắc! Đúng lúc này, mảnh đất trước mặt thiếu niên áo trắng đột nhiên phát sáng, một gốc cỏ non nhú lên. Xanh biếc như ngọc, ánh huỳnh quang bắn ra bốn phía, khuếch tán duệ khí vô tận. Cỏ Kiếm Hoàng sắp xuất thế rồi! “Đáng chết, sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt thanh niên áo trắng tối sầm, thật khéo, cỏ Kiếm Hoàng vừa ra đời thì con Tử Điện Ma Long Điểu kia cũng chạy đến. Như vậy thì hắn ta phải luyện hóa thế nào?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng ngay lúc đó, dường như toàn bộ sườn núi Lạc Long bắt đầu rung chuyển. “Đã có chuyện gì?” “Cỏ Kiếm Hoàng sắp ra đời sao?” Ba người của Thiết Huyết Kiếm Môn và thanh niên áo trắng đều nhíu mày. “Không đúng, còn chưa đến lúc!” Gã trung niên áo gai lạnh lùng nói, ông ta ngẩng đầu nhìn phương xa, sắc mặt lập tức thay đổi: “Là Tử Điện Ma Long Điểu”. Đường Ưng bĩu môi: “Không biết con súc sinh này lại nổi điên cái gì, có điều, nó sẽ không dám đến sườn núi Lạc Long!” Sườn núi Lạc Long! Bởi vì kiếm ý treo ở chín tầng trời mang theo lực sát thương cực kỳ khủng bố, nếu là võ giả nhân loại thì còn đỡ, còn yêu thú, một khi xông vào, nó sẽ bộc phát địch ý hung hãn. Nơi đây chính là cấm địa của yêu thú. Tử Điện Ma Long Điểu cũng không ngoại lệ, thế nên đám người cũng cảm thấy an tâm một chút. Rống! Nhưng tiếng gầm rú nóng nảy kia lại ngày càng đến gần, khiến tất cả những người ở sườn núi Lạc Long đều bắt đầu thấp thỏm không yên. “Không đúng!” Gã trung niên áo gai bay lên trời, tia sáng trong mắt như điện bắn thẳng ra. Ở phương xa, một luồng khí tức khiến thiên địa đều phải run sợ đang dần tiến đến. “Đáng chết, thật sự là Tử Điện Ma Long Điểu!” Sau khi đáp xuống, sắc mặt gã trung niên áo gai liền thay đổi, lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. “Việc này… sao có thể chứ?” Ba ông lão của Thiết Huyết Kiếm Môn đều sầm mặt! Răng rắc! Đúng lúc này, mảnh đất trước mặt thiếu niên áo trắng đột nhiên phát sáng, một gốc cỏ non nhú lên. Xanh biếc như ngọc, ánh huỳnh quang bắn ra bốn phía, khuếch tán duệ khí vô tận. Cỏ Kiếm Hoàng sắp xuất thế rồi! “Đáng chết, sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt thanh niên áo trắng tối sầm, thật khéo, cỏ Kiếm Hoàng vừa ra đời thì con Tử Điện Ma Long Điểu kia cũng chạy đến. Như vậy thì hắn ta phải luyện hóa thế nào?