“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2349

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta rốt cuộc là đã tiếp xúc với cái thể loại gì vậy…”.  Lâm Nhất náu mình trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, nén thở tập trung tinh thần không dám động cựa lung tung.  Tử Điện Ma Long Điểu lại nằm bò xuống đất một lần nữa, hai mắt từ từ khép lại rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Lần này hẳn là đã ngủ thật, yêu thú bốn phía có thể uy hiếp đến nó hoặc là đã chết hoặc là đã bị nó đánh cho trọng thương.  Chinh chiến liên miên như vậy thì nó đã buộc phải bước vào giai đoạn nghỉ ngơi rồi.Nhưng cho dù như vậy, Lâm Nhất vẫn gắng đợi thêm một lúc thật lâu nữa, phải đến chẵn hai canh giờ hắn không dám cử động. Khi chắc chắn nó đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi mới bước ra, rắc một loại thuốc bột che giấu khí tức lên người.  Hắn cực kỳ cẩn thận dò dẫm bước về phía trước, đến khi còn cách Tử Điện Ma Long Điểu khoảng nghìn mét, hắn mới lấy từ trong túi trữ vật ra ba nén hương.  Mê hồn hương!  Là dị bảo mà Lạc Du đã chuẩn bị cho hắn, vốn dĩ có tác dụng bổ trợ tu hành, tĩnh tâm an thần. Nhưng đối với yêu thú bị trọng thương mà nói, nó lại càng có hiệu quả trị liệu, chỉ có duy nhất một tác dụng phụ chính là sẽ ngủ như chết.  Xoạt!  Nhón chân đạp nhẹ trên mặt đất, Lâm Nhất khẽ khàng lướt đến gần bên dưới con Tử Điện Ma Long Điểu.  Quét mắt một vòng, tầm mắt hắn dán vào một chỗ vết thương đáng sợ, ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhất bật người bay lên dứt khoát đáp lên trên người con Tử Điện Ma Long Điểu. Khi hắn đứng trên người nó bé nhỏ giống như một con nhặng.  Không vội vàng rút Tinh huyết bản mệnh, trong đáy mắt Lâm Nhất loé lên tinh mang, một chân đạp mạnh xuống.  Bình bịch bình bịch!  Sau cú đạp này Lâm Nhất đứng yên bất động nhưng trái tim đã nhảy như ngựa phi.  Mãi nửa ngày sau.  Thấy con Ma Long Điểu quả thực không hề có phản ứng gì mới dần bình tĩnh lại, bá chủ cảnh giới Thiên Phách cấp độ khủng bố như này đã ngủ rất say rồi.  Có thể ra tay rồi!  Trong lòng Lâm Nhất thầm nhủ, trái tim lại bắt đầu căng thẳng, chẳng qua đúng vào lúc này. Một cơn cuồng phong táp đến hất bay mái tóc dài che trước trán của hắn lên, vạt áo tung bay lật phật. Ngẩng đầu lên nhìn, có một bóng đen khổng lồ đang ập đến.  Đó là cái đuôi, cái đuôi dài ngoằng mảnh dẻ của con Tử Điện Ma Long Điểu đang tuỳ ý phe phẩy. Nhưng mặc dù nhìn có vẻ tuỳ ý, chẳng qua nếu nó thực sự đập xuống thì Lâm Nhất chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì.  Khoé miệng Lâm Nhất co giật, hắn chắc chắn con Ma Long Điểu này đã ngủ say rồi, nhưng đây là sao?  Đuổi ruồi à?  Bốp bốp!  Vào lúc nguy cấp, khi cái đuôi kia sắp quét tới thì Lâm Nhất đã hiểm hóc tránh được.  Hắn thở phào một hơi, thần sắc lại không thể giãn ra được. Cho dù Tử Điện Ma Long Điểu này đã ngủ say nhưng cũng không thể lơ là khinh xuất.  Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Nhất chạm đến chỗ vết thương dữ tợn ở phía trước, máu tươi trên vết thương vẫn đang chảy không ngừng. Đó chính là vết thương do kiếm ý nghìn năm bất diệt lưu lại, cực kỳ đáng sợ, thậm chí thấp thoáng có thể nhìn thấy nội tạng.  Vèo!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta rốt cuộc là đã tiếp xúc với cái thể loại gì vậy…”.  Lâm Nhất náu mình trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, nén thở tập trung tinh thần không dám động cựa lung tung.  Tử Điện Ma Long Điểu lại nằm bò xuống đất một lần nữa, hai mắt từ từ khép lại rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Lần này hẳn là đã ngủ thật, yêu thú bốn phía có thể uy hiếp đến nó hoặc là đã chết hoặc là đã bị nó đánh cho trọng thương.  Chinh chiến liên miên như vậy thì nó đã buộc phải bước vào giai đoạn nghỉ ngơi rồi.Nhưng cho dù như vậy, Lâm Nhất vẫn gắng đợi thêm một lúc thật lâu nữa, phải đến chẵn hai canh giờ hắn không dám cử động. Khi chắc chắn nó đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi mới bước ra, rắc một loại thuốc bột che giấu khí tức lên người.  Hắn cực kỳ cẩn thận dò dẫm bước về phía trước, đến khi còn cách Tử Điện Ma Long Điểu khoảng nghìn mét, hắn mới lấy từ trong túi trữ vật ra ba nén hương.  Mê hồn hương!  Là dị bảo mà Lạc Du đã chuẩn bị cho hắn, vốn dĩ có tác dụng bổ trợ tu hành, tĩnh tâm an thần. Nhưng đối với yêu thú bị trọng thương mà nói, nó lại càng có hiệu quả trị liệu, chỉ có duy nhất một tác dụng phụ chính là sẽ ngủ như chết.  Xoạt!  Nhón chân đạp nhẹ trên mặt đất, Lâm Nhất khẽ khàng lướt đến gần bên dưới con Tử Điện Ma Long Điểu.  Quét mắt một vòng, tầm mắt hắn dán vào một chỗ vết thương đáng sợ, ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhất bật người bay lên dứt khoát đáp lên trên người con Tử Điện Ma Long Điểu. Khi hắn đứng trên người nó bé nhỏ giống như một con nhặng.  Không vội vàng rút Tinh huyết bản mệnh, trong đáy mắt Lâm Nhất loé lên tinh mang, một chân đạp mạnh xuống.  Bình bịch bình bịch!  Sau cú đạp này Lâm Nhất đứng yên bất động nhưng trái tim đã nhảy như ngựa phi.  Mãi nửa ngày sau.  Thấy con Ma Long Điểu quả thực không hề có phản ứng gì mới dần bình tĩnh lại, bá chủ cảnh giới Thiên Phách cấp độ khủng bố như này đã ngủ rất say rồi.  Có thể ra tay rồi!  Trong lòng Lâm Nhất thầm nhủ, trái tim lại bắt đầu căng thẳng, chẳng qua đúng vào lúc này. Một cơn cuồng phong táp đến hất bay mái tóc dài che trước trán của hắn lên, vạt áo tung bay lật phật. Ngẩng đầu lên nhìn, có một bóng đen khổng lồ đang ập đến.  Đó là cái đuôi, cái đuôi dài ngoằng mảnh dẻ của con Tử Điện Ma Long Điểu đang tuỳ ý phe phẩy. Nhưng mặc dù nhìn có vẻ tuỳ ý, chẳng qua nếu nó thực sự đập xuống thì Lâm Nhất chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì.  Khoé miệng Lâm Nhất co giật, hắn chắc chắn con Ma Long Điểu này đã ngủ say rồi, nhưng đây là sao?  Đuổi ruồi à?  Bốp bốp!  Vào lúc nguy cấp, khi cái đuôi kia sắp quét tới thì Lâm Nhất đã hiểm hóc tránh được.  Hắn thở phào một hơi, thần sắc lại không thể giãn ra được. Cho dù Tử Điện Ma Long Điểu này đã ngủ say nhưng cũng không thể lơ là khinh xuất.  Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Nhất chạm đến chỗ vết thương dữ tợn ở phía trước, máu tươi trên vết thương vẫn đang chảy không ngừng. Đó chính là vết thương do kiếm ý nghìn năm bất diệt lưu lại, cực kỳ đáng sợ, thậm chí thấp thoáng có thể nhìn thấy nội tạng.  Vèo!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta rốt cuộc là đã tiếp xúc với cái thể loại gì vậy…”.  Lâm Nhất náu mình trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, nén thở tập trung tinh thần không dám động cựa lung tung.  Tử Điện Ma Long Điểu lại nằm bò xuống đất một lần nữa, hai mắt từ từ khép lại rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Lần này hẳn là đã ngủ thật, yêu thú bốn phía có thể uy hiếp đến nó hoặc là đã chết hoặc là đã bị nó đánh cho trọng thương.  Chinh chiến liên miên như vậy thì nó đã buộc phải bước vào giai đoạn nghỉ ngơi rồi.Nhưng cho dù như vậy, Lâm Nhất vẫn gắng đợi thêm một lúc thật lâu nữa, phải đến chẵn hai canh giờ hắn không dám cử động. Khi chắc chắn nó đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi mới bước ra, rắc một loại thuốc bột che giấu khí tức lên người.  Hắn cực kỳ cẩn thận dò dẫm bước về phía trước, đến khi còn cách Tử Điện Ma Long Điểu khoảng nghìn mét, hắn mới lấy từ trong túi trữ vật ra ba nén hương.  Mê hồn hương!  Là dị bảo mà Lạc Du đã chuẩn bị cho hắn, vốn dĩ có tác dụng bổ trợ tu hành, tĩnh tâm an thần. Nhưng đối với yêu thú bị trọng thương mà nói, nó lại càng có hiệu quả trị liệu, chỉ có duy nhất một tác dụng phụ chính là sẽ ngủ như chết.  Xoạt!  Nhón chân đạp nhẹ trên mặt đất, Lâm Nhất khẽ khàng lướt đến gần bên dưới con Tử Điện Ma Long Điểu.  Quét mắt một vòng, tầm mắt hắn dán vào một chỗ vết thương đáng sợ, ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhất bật người bay lên dứt khoát đáp lên trên người con Tử Điện Ma Long Điểu. Khi hắn đứng trên người nó bé nhỏ giống như một con nhặng.  Không vội vàng rút Tinh huyết bản mệnh, trong đáy mắt Lâm Nhất loé lên tinh mang, một chân đạp mạnh xuống.  Bình bịch bình bịch!  Sau cú đạp này Lâm Nhất đứng yên bất động nhưng trái tim đã nhảy như ngựa phi.  Mãi nửa ngày sau.  Thấy con Ma Long Điểu quả thực không hề có phản ứng gì mới dần bình tĩnh lại, bá chủ cảnh giới Thiên Phách cấp độ khủng bố như này đã ngủ rất say rồi.  Có thể ra tay rồi!  Trong lòng Lâm Nhất thầm nhủ, trái tim lại bắt đầu căng thẳng, chẳng qua đúng vào lúc này. Một cơn cuồng phong táp đến hất bay mái tóc dài che trước trán của hắn lên, vạt áo tung bay lật phật. Ngẩng đầu lên nhìn, có một bóng đen khổng lồ đang ập đến.  Đó là cái đuôi, cái đuôi dài ngoằng mảnh dẻ của con Tử Điện Ma Long Điểu đang tuỳ ý phe phẩy. Nhưng mặc dù nhìn có vẻ tuỳ ý, chẳng qua nếu nó thực sự đập xuống thì Lâm Nhất chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì.  Khoé miệng Lâm Nhất co giật, hắn chắc chắn con Ma Long Điểu này đã ngủ say rồi, nhưng đây là sao?  Đuổi ruồi à?  Bốp bốp!  Vào lúc nguy cấp, khi cái đuôi kia sắp quét tới thì Lâm Nhất đã hiểm hóc tránh được.  Hắn thở phào một hơi, thần sắc lại không thể giãn ra được. Cho dù Tử Điện Ma Long Điểu này đã ngủ say nhưng cũng không thể lơ là khinh xuất.  Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Nhất chạm đến chỗ vết thương dữ tợn ở phía trước, máu tươi trên vết thương vẫn đang chảy không ngừng. Đó chính là vết thương do kiếm ý nghìn năm bất diệt lưu lại, cực kỳ đáng sợ, thậm chí thấp thoáng có thể nhìn thấy nội tạng.  Vèo!  

Chương 2349