“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2386

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá tệ hại, nửa tháng trước giao đấu trong buổi đấu giá tử vong, hắn còn phải tế ra Táng Hoa, lấy kiếm pháp Thần Quang để nghênh chiến. Bây giờ xem ra có lẽ cũng khỏi cần phải rút kiếm ra nữa.  “Khí phá sơn hà!”  Nghe thấy âm thanh gần như châm chọc của Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà nổi khùng quát lên, Chân nguyên nóng rực như mặt trời ban trưa bùng lên cả người, ngưng tụ thành luồng khí nóng cháy. Luồng khí này kim quang sáng lạn, quấn quanh trên đầu trường thương, lấy khí thế mạnh mẽ hơn phá không đâm tới như thể muốn đâm nát cả núi sông.  “Lại là chiêu này à?”  Sát ý khắp người Lâm Nhất cuộn lên, nhưng vẻ mặt lại chẳng quá nghiêm túc, một tiếng rồng ngâm vang lên trong cơ thể. Giây phút khi năm ngón tay xiết chặt, lập tức có năm luồng Long văn tụ lại trong quyền mang, quyền mang của hắn thình lình bùng ra lôi quang chói loà, chiếu sáng cả một phương trời.  Uỳnh!  Một thương như thể phá nát cả núi sông lại bị quyền mang của hắn dễ dàng chặn lại, khiến nó không thể nhích thêm được phân nào nữa.  “Khí tráng sơn hà!”  Sắc mặt Hướng Thiên Hà trầm xuống, trường thương trong tay run mạnh, luồng khí nóng cháy mang theo kim quang chói lọi bỗng tràn vào bên trong cơ thể. Khắp người hắn ta như thể hoà cùng với núi sông, rót luồng khí này vào trong chiêu thức khiến nó tăng vọt hẳn lên.  Uỳnh! Ầm! Ầm!  Một thương này đâm qua như cơn lốc càn quét, như thể trời đất núi sông đều bắt đầu rung chuyển.  “Mạnh quá!”  Mọi người kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt đột ngột thay đổi, hoang mang tránh ra, không muốn bị một chiêu này làm cho bị thương.  Rắc!  Ba luồng Long văn ngưng tụ trong quyền mang của Lâm Nhất lập tức bị đánh nát, cả người không ngừng bật lui về phía sau.  Trong lúc bật lui, có một tảng đá núi khổng lồ và thân cây cổ thụ chọc trời bị nghiền nát thành bột mịn.  “Lâm Nhất không xong rồi!”  Những nhân tài bản địa của thành Thiên lăng hoan hô rầm trời.  Nhưng đám người này đâu biết được, Lâm Nhất nhìn như đang bị đánh lui, thực tế lại chẳng hề bị thương mang kia làm bị thương. Trong lúc lùi về, không ngừng tích tụ khí lực, sức mạnh Thương Long liên tục tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã tích tụ đến mức ào ạt như nước sông Hoàng Hà.  Đợi khi hắn đững vững trên mặt đất, nhấc tay vung quyền đón đầu.  “Phá!”  Sát ý ngút trời, Lâm Nhất quát lên đầy giận dữ, tiếp đó lại nện thêm một quyền. Năm luồng Long văn đồng thời tụ lại, trong một thoáng, như thể năm con sông lớn đổ dồn vào nhau sinh ra con sóng cao vút, như thể muốn lật nhào cả núi sông đất trời.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá tệ hại, nửa tháng trước giao đấu trong buổi đấu giá tử vong, hắn còn phải tế ra Táng Hoa, lấy kiếm pháp Thần Quang để nghênh chiến. Bây giờ xem ra có lẽ cũng khỏi cần phải rút kiếm ra nữa.  “Khí phá sơn hà!”  Nghe thấy âm thanh gần như châm chọc của Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà nổi khùng quát lên, Chân nguyên nóng rực như mặt trời ban trưa bùng lên cả người, ngưng tụ thành luồng khí nóng cháy. Luồng khí này kim quang sáng lạn, quấn quanh trên đầu trường thương, lấy khí thế mạnh mẽ hơn phá không đâm tới như thể muốn đâm nát cả núi sông.  “Lại là chiêu này à?”  Sát ý khắp người Lâm Nhất cuộn lên, nhưng vẻ mặt lại chẳng quá nghiêm túc, một tiếng rồng ngâm vang lên trong cơ thể. Giây phút khi năm ngón tay xiết chặt, lập tức có năm luồng Long văn tụ lại trong quyền mang, quyền mang của hắn thình lình bùng ra lôi quang chói loà, chiếu sáng cả một phương trời.  Uỳnh!  Một thương như thể phá nát cả núi sông lại bị quyền mang của hắn dễ dàng chặn lại, khiến nó không thể nhích thêm được phân nào nữa.  “Khí tráng sơn hà!”  Sắc mặt Hướng Thiên Hà trầm xuống, trường thương trong tay run mạnh, luồng khí nóng cháy mang theo kim quang chói lọi bỗng tràn vào bên trong cơ thể. Khắp người hắn ta như thể hoà cùng với núi sông, rót luồng khí này vào trong chiêu thức khiến nó tăng vọt hẳn lên.  Uỳnh! Ầm! Ầm!  Một thương này đâm qua như cơn lốc càn quét, như thể trời đất núi sông đều bắt đầu rung chuyển.  “Mạnh quá!”  Mọi người kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt đột ngột thay đổi, hoang mang tránh ra, không muốn bị một chiêu này làm cho bị thương.  Rắc!  Ba luồng Long văn ngưng tụ trong quyền mang của Lâm Nhất lập tức bị đánh nát, cả người không ngừng bật lui về phía sau.  Trong lúc bật lui, có một tảng đá núi khổng lồ và thân cây cổ thụ chọc trời bị nghiền nát thành bột mịn.  “Lâm Nhất không xong rồi!”  Những nhân tài bản địa của thành Thiên lăng hoan hô rầm trời.  Nhưng đám người này đâu biết được, Lâm Nhất nhìn như đang bị đánh lui, thực tế lại chẳng hề bị thương mang kia làm bị thương. Trong lúc lùi về, không ngừng tích tụ khí lực, sức mạnh Thương Long liên tục tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã tích tụ đến mức ào ạt như nước sông Hoàng Hà.  Đợi khi hắn đững vững trên mặt đất, nhấc tay vung quyền đón đầu.  “Phá!”  Sát ý ngút trời, Lâm Nhất quát lên đầy giận dữ, tiếp đó lại nện thêm một quyền. Năm luồng Long văn đồng thời tụ lại, trong một thoáng, như thể năm con sông lớn đổ dồn vào nhau sinh ra con sóng cao vút, như thể muốn lật nhào cả núi sông đất trời.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá tệ hại, nửa tháng trước giao đấu trong buổi đấu giá tử vong, hắn còn phải tế ra Táng Hoa, lấy kiếm pháp Thần Quang để nghênh chiến. Bây giờ xem ra có lẽ cũng khỏi cần phải rút kiếm ra nữa.  “Khí phá sơn hà!”  Nghe thấy âm thanh gần như châm chọc của Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà nổi khùng quát lên, Chân nguyên nóng rực như mặt trời ban trưa bùng lên cả người, ngưng tụ thành luồng khí nóng cháy. Luồng khí này kim quang sáng lạn, quấn quanh trên đầu trường thương, lấy khí thế mạnh mẽ hơn phá không đâm tới như thể muốn đâm nát cả núi sông.  “Lại là chiêu này à?”  Sát ý khắp người Lâm Nhất cuộn lên, nhưng vẻ mặt lại chẳng quá nghiêm túc, một tiếng rồng ngâm vang lên trong cơ thể. Giây phút khi năm ngón tay xiết chặt, lập tức có năm luồng Long văn tụ lại trong quyền mang, quyền mang của hắn thình lình bùng ra lôi quang chói loà, chiếu sáng cả một phương trời.  Uỳnh!  Một thương như thể phá nát cả núi sông lại bị quyền mang của hắn dễ dàng chặn lại, khiến nó không thể nhích thêm được phân nào nữa.  “Khí tráng sơn hà!”  Sắc mặt Hướng Thiên Hà trầm xuống, trường thương trong tay run mạnh, luồng khí nóng cháy mang theo kim quang chói lọi bỗng tràn vào bên trong cơ thể. Khắp người hắn ta như thể hoà cùng với núi sông, rót luồng khí này vào trong chiêu thức khiến nó tăng vọt hẳn lên.  Uỳnh! Ầm! Ầm!  Một thương này đâm qua như cơn lốc càn quét, như thể trời đất núi sông đều bắt đầu rung chuyển.  “Mạnh quá!”  Mọi người kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt đột ngột thay đổi, hoang mang tránh ra, không muốn bị một chiêu này làm cho bị thương.  Rắc!  Ba luồng Long văn ngưng tụ trong quyền mang của Lâm Nhất lập tức bị đánh nát, cả người không ngừng bật lui về phía sau.  Trong lúc bật lui, có một tảng đá núi khổng lồ và thân cây cổ thụ chọc trời bị nghiền nát thành bột mịn.  “Lâm Nhất không xong rồi!”  Những nhân tài bản địa của thành Thiên lăng hoan hô rầm trời.  Nhưng đám người này đâu biết được, Lâm Nhất nhìn như đang bị đánh lui, thực tế lại chẳng hề bị thương mang kia làm bị thương. Trong lúc lùi về, không ngừng tích tụ khí lực, sức mạnh Thương Long liên tục tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã tích tụ đến mức ào ạt như nước sông Hoàng Hà.  Đợi khi hắn đững vững trên mặt đất, nhấc tay vung quyền đón đầu.  “Phá!”  Sát ý ngút trời, Lâm Nhất quát lên đầy giận dữ, tiếp đó lại nện thêm một quyền. Năm luồng Long văn đồng thời tụ lại, trong một thoáng, như thể năm con sông lớn đổ dồn vào nhau sinh ra con sóng cao vút, như thể muốn lật nhào cả núi sông đất trời.  

Chương 2386