“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2388
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong tiếng gào thét, một khí tức đáng sợ bùng lên từ trên người hắn ta, một cái bóng to lớn xuất hiện đằng sau hắn ta. Nhìn kỹ lại, đó là một con Hắc Lang, một con Hắc Lang cao gần mười trượng, có bảy luồng sáng đen lượn lờ. Khoảnh khắc Hắc Lang hiện hình, khí tức dữ tợn trên người Hướng Thiên Hà điên cuồng tăng vọt. “Võ hồn!” “Hướng Hiên Hà lại bị buộc phải tế võ hồn, thật không thể tin được”. Mọi người kinh ngạc, rõ ràng không ai ngờ tình hình lại hung hiểm đến như vậy. Nếu không phải cực kỳ hiểm ác, sẽ không ai tế võ hồn, đó là thủ đoạn liều mạng. Võ hồn cấp Huyền thất phẩm vừa được tế ra, khí thế vốn đã rơi xuống đáy cốc của Hướng Thiên Hà lập tức có thể đối kháng ngang sức với Lâm Nhất trong ánh chớp cuộn trào. Vù! Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Hướng Thiên Hà biến mất tại chỗ, bổ nhào về phía Lâm Nhất. Hư ảnh Hắc Lang to lớn giống như ngọn núi nguy nga, vào khoảnh khắc Hướng Thiên Hà vung thương, đồng thời giương vuốt nhào về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất cảm nhận được một chút áp lực, sử dụng Thất Huyền bộ lập tức rời khỏi vị trí. Vù! Thương mang và móng vuốt Hắc Lang gần như hạ xuống cùng một lúc, mặt đất mà Lâm Nhất đứng lúc trước lặng lẽ xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Vù vù vù! Sắc mặt Hướng Thiên Hà dữ tợn, được lý không buông tha, dựa vào uy lực võ hồn, không ngừng ra tay. Trong thời gian ngắn, tiếng sói tru không ngừng vang lên, mũi thương sắc bén càn quét tám phương, có chút uy thế vô địch, khiến người xem sợ hãi. Sức mạnh tăng lên ba thành, võ hồn Hắc Lang còn nâng cao sát khí và tốc độ của hắn ta, tất cả tăng lên không ít. Trông thì đáng sợ, nhưng thực tế lại không hề thay đổi về chất. Nếu gặp phải người khác thì có khả năng khá có tính uy hiếp, đáng tiếc lại gặp phải Lâm Nhất. Hắn vừa mới làm nóng người, các loại thủ đoạn mới hơi lộ ra một chút mà thôi. Sau mấy lần thăm dò, trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, đã có nắm được thực lực của Hướng Thiên Hà sau khi tế võ hồn. “Buộc ta phải tế võ hồn, dù ngươi có chết cũng đủ để tự kiêu rồi”. Bây giờ Hướng Thiên Hà tràn đầy khí thế, trên mặt lại không hề có vẻ vui mừng, ngược lại vô cùng khó coi. Hắn ta bị một Kiếm Nô cảnh giới Dương Huyền buộc phải tế ra võ hồn, đúng là sự sỉ nhục trong yêu nghiệt bảng trong. Sau trận chiến này, dù thắng hay thua, chắc chắn cũng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Sự căm hận trong mắt hắn ta dâng trào, hận Lâm Nhất đến cực hạn. “Chết đến nơi rồi còn không biết”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong tiếng gào thét, một khí tức đáng sợ bùng lên từ trên người hắn ta, một cái bóng to lớn xuất hiện đằng sau hắn ta. Nhìn kỹ lại, đó là một con Hắc Lang, một con Hắc Lang cao gần mười trượng, có bảy luồng sáng đen lượn lờ. Khoảnh khắc Hắc Lang hiện hình, khí tức dữ tợn trên người Hướng Thiên Hà điên cuồng tăng vọt. “Võ hồn!” “Hướng Hiên Hà lại bị buộc phải tế võ hồn, thật không thể tin được”. Mọi người kinh ngạc, rõ ràng không ai ngờ tình hình lại hung hiểm đến như vậy. Nếu không phải cực kỳ hiểm ác, sẽ không ai tế võ hồn, đó là thủ đoạn liều mạng. Võ hồn cấp Huyền thất phẩm vừa được tế ra, khí thế vốn đã rơi xuống đáy cốc của Hướng Thiên Hà lập tức có thể đối kháng ngang sức với Lâm Nhất trong ánh chớp cuộn trào. Vù! Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Hướng Thiên Hà biến mất tại chỗ, bổ nhào về phía Lâm Nhất. Hư ảnh Hắc Lang to lớn giống như ngọn núi nguy nga, vào khoảnh khắc Hướng Thiên Hà vung thương, đồng thời giương vuốt nhào về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất cảm nhận được một chút áp lực, sử dụng Thất Huyền bộ lập tức rời khỏi vị trí. Vù! Thương mang và móng vuốt Hắc Lang gần như hạ xuống cùng một lúc, mặt đất mà Lâm Nhất đứng lúc trước lặng lẽ xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Vù vù vù! Sắc mặt Hướng Thiên Hà dữ tợn, được lý không buông tha, dựa vào uy lực võ hồn, không ngừng ra tay. Trong thời gian ngắn, tiếng sói tru không ngừng vang lên, mũi thương sắc bén càn quét tám phương, có chút uy thế vô địch, khiến người xem sợ hãi. Sức mạnh tăng lên ba thành, võ hồn Hắc Lang còn nâng cao sát khí và tốc độ của hắn ta, tất cả tăng lên không ít. Trông thì đáng sợ, nhưng thực tế lại không hề thay đổi về chất. Nếu gặp phải người khác thì có khả năng khá có tính uy hiếp, đáng tiếc lại gặp phải Lâm Nhất. Hắn vừa mới làm nóng người, các loại thủ đoạn mới hơi lộ ra một chút mà thôi. Sau mấy lần thăm dò, trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, đã có nắm được thực lực của Hướng Thiên Hà sau khi tế võ hồn. “Buộc ta phải tế võ hồn, dù ngươi có chết cũng đủ để tự kiêu rồi”. Bây giờ Hướng Thiên Hà tràn đầy khí thế, trên mặt lại không hề có vẻ vui mừng, ngược lại vô cùng khó coi. Hắn ta bị một Kiếm Nô cảnh giới Dương Huyền buộc phải tế ra võ hồn, đúng là sự sỉ nhục trong yêu nghiệt bảng trong. Sau trận chiến này, dù thắng hay thua, chắc chắn cũng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Sự căm hận trong mắt hắn ta dâng trào, hận Lâm Nhất đến cực hạn. “Chết đến nơi rồi còn không biết”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong tiếng gào thét, một khí tức đáng sợ bùng lên từ trên người hắn ta, một cái bóng to lớn xuất hiện đằng sau hắn ta. Nhìn kỹ lại, đó là một con Hắc Lang, một con Hắc Lang cao gần mười trượng, có bảy luồng sáng đen lượn lờ. Khoảnh khắc Hắc Lang hiện hình, khí tức dữ tợn trên người Hướng Thiên Hà điên cuồng tăng vọt. “Võ hồn!” “Hướng Hiên Hà lại bị buộc phải tế võ hồn, thật không thể tin được”. Mọi người kinh ngạc, rõ ràng không ai ngờ tình hình lại hung hiểm đến như vậy. Nếu không phải cực kỳ hiểm ác, sẽ không ai tế võ hồn, đó là thủ đoạn liều mạng. Võ hồn cấp Huyền thất phẩm vừa được tế ra, khí thế vốn đã rơi xuống đáy cốc của Hướng Thiên Hà lập tức có thể đối kháng ngang sức với Lâm Nhất trong ánh chớp cuộn trào. Vù! Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Hướng Thiên Hà biến mất tại chỗ, bổ nhào về phía Lâm Nhất. Hư ảnh Hắc Lang to lớn giống như ngọn núi nguy nga, vào khoảnh khắc Hướng Thiên Hà vung thương, đồng thời giương vuốt nhào về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất cảm nhận được một chút áp lực, sử dụng Thất Huyền bộ lập tức rời khỏi vị trí. Vù! Thương mang và móng vuốt Hắc Lang gần như hạ xuống cùng một lúc, mặt đất mà Lâm Nhất đứng lúc trước lặng lẽ xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Vù vù vù! Sắc mặt Hướng Thiên Hà dữ tợn, được lý không buông tha, dựa vào uy lực võ hồn, không ngừng ra tay. Trong thời gian ngắn, tiếng sói tru không ngừng vang lên, mũi thương sắc bén càn quét tám phương, có chút uy thế vô địch, khiến người xem sợ hãi. Sức mạnh tăng lên ba thành, võ hồn Hắc Lang còn nâng cao sát khí và tốc độ của hắn ta, tất cả tăng lên không ít. Trông thì đáng sợ, nhưng thực tế lại không hề thay đổi về chất. Nếu gặp phải người khác thì có khả năng khá có tính uy hiếp, đáng tiếc lại gặp phải Lâm Nhất. Hắn vừa mới làm nóng người, các loại thủ đoạn mới hơi lộ ra một chút mà thôi. Sau mấy lần thăm dò, trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, đã có nắm được thực lực của Hướng Thiên Hà sau khi tế võ hồn. “Buộc ta phải tế võ hồn, dù ngươi có chết cũng đủ để tự kiêu rồi”. Bây giờ Hướng Thiên Hà tràn đầy khí thế, trên mặt lại không hề có vẻ vui mừng, ngược lại vô cùng khó coi. Hắn ta bị một Kiếm Nô cảnh giới Dương Huyền buộc phải tế ra võ hồn, đúng là sự sỉ nhục trong yêu nghiệt bảng trong. Sau trận chiến này, dù thắng hay thua, chắc chắn cũng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Sự căm hận trong mắt hắn ta dâng trào, hận Lâm Nhất đến cực hạn. “Chết đến nơi rồi còn không biết”.