“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2392
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thật sự không có ai ngăn được hắn sao? Nhìn Lâm Nhất cách kiếm quang càng lúc càng gần, mọi người thầm tức giận gào thét trong lòng, lửa giận dâng lên. “Một tên Kiếm Nô nho nhỏ! Đừng khinh thành Thiên Lăng bọn ta không còn ai!” Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên giữa đất trời, giống như tiếng sấm ầm ầm vang dội trong đám đông. Là Lục Thông! Đệ tử nòng cốt xếp hạng ba của Tiêu Vân Tông, trước kia hắn ta rất nổi danh, nói rằng nể mặt Hướng Thiên Hà là yêu nghiệt bảng trong, chuyện giết Lâm Nhất tạm thời nhường cho Hướng Thiên Hà. Khi Hướng Thiên Hà biến thành đống thịt nát, hắn ta không lên tiếng, nhiều người tưởng hắn ta sợ uy thế của Lâm Nhất, không dám làm gì nữa. Nhưng không ngờ khi mọi người đều bừng bừng lửa giận, hắn ta lại đứng ra, khiến nhiều người sáng mắt lên, gần như lệ nóng quanh tròng. “Tiêu Vân Tông uy vũ!” “Vẫn phải trông cậy vào Tiêu Vân Tông, đệ nhất đại tông của thành Thiên Lăng. Tông môn có thể cho ra đời yêu nghiệt giống như Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm, nội tình đúng là khác!” “Giết!” “Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng, giết tên Kiếm Nô kia đi, rửa mối nhục của thành Thiên Lăng chúng ta!” Đám đông phẫn nộ gào thét không thôi, tiếng hô giết chấn động mây xanh. Mấy nhân tài bản địa của thành Thiên Lăng ai nấy đều hung hăng gào lên, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Bọn họ không hề nghĩ tới Lâm Nhất hoàn toàn không làm sai điều gì. Hắn chỉ cạnh tranh công bằng với Khuynh Nhược U, giành được viên thần thạch Tử Diệu đó rồi bị đám nhân tài bản địa cao cao tại thượng gán cho tội đại nghịch bất đạo, vả vào mặt bọn họ. Hô hào gì mà lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng mà chẳng thấy xấu hổ. Vẻ mặt Lục Thông dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ phấn khởi. Tim hắn ta đập thình thịch điên cuồng, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, kích động đến mức cả người run lên.Hắn ta phải thừa nhận rằng Lâm Nhất rất mạnh, có thể gọi là yêu nghiệt. Trước mọi sự chú ý, hắn ta nghe thấy tiếng kêu giết chấn động bầu trời, nhiệt huyết trong người hắn ta sôi trào. Hắn ta cảm thấy cơ hội đã đến, lúc này là cơ hội tuyệt vời để ra tay. Một khi thành công giết được người này, thất tú Thiên Lăng sẽ có thêm một người, ánh hào quang của hắn ta trong Tiêu Vân Tông cũng sẽ không bị Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm che lấp. Bây giờ không ra tay thì phải đợi đến khi nào? Trong mắt hắn ta phóng ra tia sáng, trường thương trong tay càng thêm rực rỡ như pháo hoa, mang theo vẻ đẹp bạo lực tràn đầy sức mạnh. Thứ đẹp nhất trên thế gian chính là vũ khí sắc bén nhất, hoa và mỹ nhân cũng vậy, trường thương trong tay hắn ta cũng vậy!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thật sự không có ai ngăn được hắn sao? Nhìn Lâm Nhất cách kiếm quang càng lúc càng gần, mọi người thầm tức giận gào thét trong lòng, lửa giận dâng lên. “Một tên Kiếm Nô nho nhỏ! Đừng khinh thành Thiên Lăng bọn ta không còn ai!” Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên giữa đất trời, giống như tiếng sấm ầm ầm vang dội trong đám đông. Là Lục Thông! Đệ tử nòng cốt xếp hạng ba của Tiêu Vân Tông, trước kia hắn ta rất nổi danh, nói rằng nể mặt Hướng Thiên Hà là yêu nghiệt bảng trong, chuyện giết Lâm Nhất tạm thời nhường cho Hướng Thiên Hà. Khi Hướng Thiên Hà biến thành đống thịt nát, hắn ta không lên tiếng, nhiều người tưởng hắn ta sợ uy thế của Lâm Nhất, không dám làm gì nữa. Nhưng không ngờ khi mọi người đều bừng bừng lửa giận, hắn ta lại đứng ra, khiến nhiều người sáng mắt lên, gần như lệ nóng quanh tròng. “Tiêu Vân Tông uy vũ!” “Vẫn phải trông cậy vào Tiêu Vân Tông, đệ nhất đại tông của thành Thiên Lăng. Tông môn có thể cho ra đời yêu nghiệt giống như Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm, nội tình đúng là khác!” “Giết!” “Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng, giết tên Kiếm Nô kia đi, rửa mối nhục của thành Thiên Lăng chúng ta!” Đám đông phẫn nộ gào thét không thôi, tiếng hô giết chấn động mây xanh. Mấy nhân tài bản địa của thành Thiên Lăng ai nấy đều hung hăng gào lên, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Bọn họ không hề nghĩ tới Lâm Nhất hoàn toàn không làm sai điều gì. Hắn chỉ cạnh tranh công bằng với Khuynh Nhược U, giành được viên thần thạch Tử Diệu đó rồi bị đám nhân tài bản địa cao cao tại thượng gán cho tội đại nghịch bất đạo, vả vào mặt bọn họ. Hô hào gì mà lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng mà chẳng thấy xấu hổ. Vẻ mặt Lục Thông dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ phấn khởi. Tim hắn ta đập thình thịch điên cuồng, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, kích động đến mức cả người run lên.Hắn ta phải thừa nhận rằng Lâm Nhất rất mạnh, có thể gọi là yêu nghiệt. Trước mọi sự chú ý, hắn ta nghe thấy tiếng kêu giết chấn động bầu trời, nhiệt huyết trong người hắn ta sôi trào. Hắn ta cảm thấy cơ hội đã đến, lúc này là cơ hội tuyệt vời để ra tay. Một khi thành công giết được người này, thất tú Thiên Lăng sẽ có thêm một người, ánh hào quang của hắn ta trong Tiêu Vân Tông cũng sẽ không bị Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm che lấp. Bây giờ không ra tay thì phải đợi đến khi nào? Trong mắt hắn ta phóng ra tia sáng, trường thương trong tay càng thêm rực rỡ như pháo hoa, mang theo vẻ đẹp bạo lực tràn đầy sức mạnh. Thứ đẹp nhất trên thế gian chính là vũ khí sắc bén nhất, hoa và mỹ nhân cũng vậy, trường thương trong tay hắn ta cũng vậy!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thật sự không có ai ngăn được hắn sao? Nhìn Lâm Nhất cách kiếm quang càng lúc càng gần, mọi người thầm tức giận gào thét trong lòng, lửa giận dâng lên. “Một tên Kiếm Nô nho nhỏ! Đừng khinh thành Thiên Lăng bọn ta không còn ai!” Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên giữa đất trời, giống như tiếng sấm ầm ầm vang dội trong đám đông. Là Lục Thông! Đệ tử nòng cốt xếp hạng ba của Tiêu Vân Tông, trước kia hắn ta rất nổi danh, nói rằng nể mặt Hướng Thiên Hà là yêu nghiệt bảng trong, chuyện giết Lâm Nhất tạm thời nhường cho Hướng Thiên Hà. Khi Hướng Thiên Hà biến thành đống thịt nát, hắn ta không lên tiếng, nhiều người tưởng hắn ta sợ uy thế của Lâm Nhất, không dám làm gì nữa. Nhưng không ngờ khi mọi người đều bừng bừng lửa giận, hắn ta lại đứng ra, khiến nhiều người sáng mắt lên, gần như lệ nóng quanh tròng. “Tiêu Vân Tông uy vũ!” “Vẫn phải trông cậy vào Tiêu Vân Tông, đệ nhất đại tông của thành Thiên Lăng. Tông môn có thể cho ra đời yêu nghiệt giống như Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm, nội tình đúng là khác!” “Giết!” “Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng, giết tên Kiếm Nô kia đi, rửa mối nhục của thành Thiên Lăng chúng ta!” Đám đông phẫn nộ gào thét không thôi, tiếng hô giết chấn động mây xanh. Mấy nhân tài bản địa của thành Thiên Lăng ai nấy đều hung hăng gào lên, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Bọn họ không hề nghĩ tới Lâm Nhất hoàn toàn không làm sai điều gì. Hắn chỉ cạnh tranh công bằng với Khuynh Nhược U, giành được viên thần thạch Tử Diệu đó rồi bị đám nhân tài bản địa cao cao tại thượng gán cho tội đại nghịch bất đạo, vả vào mặt bọn họ. Hô hào gì mà lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng mà chẳng thấy xấu hổ. Vẻ mặt Lục Thông dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ phấn khởi. Tim hắn ta đập thình thịch điên cuồng, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, kích động đến mức cả người run lên.Hắn ta phải thừa nhận rằng Lâm Nhất rất mạnh, có thể gọi là yêu nghiệt. Trước mọi sự chú ý, hắn ta nghe thấy tiếng kêu giết chấn động bầu trời, nhiệt huyết trong người hắn ta sôi trào. Hắn ta cảm thấy cơ hội đã đến, lúc này là cơ hội tuyệt vời để ra tay. Một khi thành công giết được người này, thất tú Thiên Lăng sẽ có thêm một người, ánh hào quang của hắn ta trong Tiêu Vân Tông cũng sẽ không bị Âu Dương Hạo và Sở Mộ Viêm che lấp. Bây giờ không ra tay thì phải đợi đến khi nào? Trong mắt hắn ta phóng ra tia sáng, trường thương trong tay càng thêm rực rỡ như pháo hoa, mang theo vẻ đẹp bạo lực tràn đầy sức mạnh. Thứ đẹp nhất trên thế gian chính là vũ khí sắc bén nhất, hoa và mỹ nhân cũng vậy, trường thương trong tay hắn ta cũng vậy!