“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2408
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn về Lâm Nhất thì có không ít người tỏ vẻ phức tạp khi nhìn hắn. Có vết xe đổ của đám nhân tài kiệt xuất thuộc các thế gia, nên hiện tại, không ai dám trêu cợt hắn, nhưng bọn họ vẫn giữ quan điểm rằng hắn sẽ không chống đỡ được lần này. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự rất đáng sợ, cuộn tranh kia dài đến trăm trượng, vẽ một cảnh tượng vô cùng bao la, bát ngát, có vô số ngôi sao ngưng kết thành đường và đang không ngừng dung hợp vào bức họa. Thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng của một con chim hung ác, có vẻ như là Lôi Bằng, cả người nó tỏa ra lực lượng Âm Lôi. Cổ tay Lâm Nhất bị khống chế, không cách nào nhúc nhích được, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hơi thở của Lôi Bằng trong bức vẽ mang theo một chút võ hồn, nhưng lại tràn ngập ánh sao, chiếu sáng rực rỡ. Trong cuộn tranh, có rất nhiều ngôi sao đang không ngừng nhấp nháy và xoay tròn, mang đến uy áp lớn lao. Lâm Nhất cảm nhận được hơi thở của tử vong, cứ như một khi Lôi Bằng trong bức họa đầy sao kia thực sự hiện thế thì đó là lúc hắn phải chết. Hắn có chút hối hận, giờ ngẫm lại mới thấy vị Tinh Quân thượng cổ ở biển Trăng Khô quả thật rất nhân từ, thế nên mới khiến hắn chủ quan như vậy. Một Tinh Quân, dù đã chết thì một khi ông ta bày ra sự tàn nhẫn của mình, chắc chắn với thực lực của Lâm Nhất hiện tại sẽ không cách nào chống đỡ nổi. Không thể để ông ta triển khai hoàn toàn cuộn tranh, hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, mười một đường Long Văn trên người bắt đầu khởi động. Ầm ầm! Da thịt hắn như ngọc, phát ra ánh sáng long lanh, lỗ chân lông khắp toàn thân nở ra, có sương mù tím len lỏi ra ngoài. Từng sợi tóc của hắn bắt đầu tung bay và phát ra tia lửa điện lập lòe. Sương mù tím như một con sông, thánh huy quanh quẩn. Lâm Nhất rống to một tiếng, trở tay nắm chặt lấy cổ tay của xương khô, hất mạnh lên. Ầm! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, xộc thẳng lên chín tầng mây, chọc khuấy cuồng phong, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, từng khe nứt đáng sợ hiện ra, hệt như một con rắn khổng lồ đang điên cuồng lao đi, phút chốc đã kéo dài mấy ngàn thước. Hắn đang dời núi, hắn muốn dùng sức một người để nhấc ngọn núi này lên. Cảnh tượng khủng bố này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, chấn động không thôi. Trước mắt bao người, bộ di hài kia bị Lâm Nhất nhấc lên cách mặt đất khoảng một tấc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nó đã rơi xuống khiến trời đất rung chuyển. Đồng thời, Lâm Nhất cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn tái đi. “Thất bại rồi!” “Thật đáng sợ, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, ta đã nghĩ hắn sẽ hóa giải được nguy cơ”. “Lâm Nhất tiêu rồi!”Lần này mọi người đều tỏ vẻ cẩn trọng, sau một hồi chấn động, cả đám mới nhếch miệng cười. Rõ ràng là Lâm Nhất đã hết cách, cuộn tranh kia sắp mở ra hoàn toàn, và Lôi Bằng được sinh ra từ trời sao kia cũng sắp xuất thế. Không được ư?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn về Lâm Nhất thì có không ít người tỏ vẻ phức tạp khi nhìn hắn. Có vết xe đổ của đám nhân tài kiệt xuất thuộc các thế gia, nên hiện tại, không ai dám trêu cợt hắn, nhưng bọn họ vẫn giữ quan điểm rằng hắn sẽ không chống đỡ được lần này. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự rất đáng sợ, cuộn tranh kia dài đến trăm trượng, vẽ một cảnh tượng vô cùng bao la, bát ngát, có vô số ngôi sao ngưng kết thành đường và đang không ngừng dung hợp vào bức họa. Thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng của một con chim hung ác, có vẻ như là Lôi Bằng, cả người nó tỏa ra lực lượng Âm Lôi. Cổ tay Lâm Nhất bị khống chế, không cách nào nhúc nhích được, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hơi thở của Lôi Bằng trong bức vẽ mang theo một chút võ hồn, nhưng lại tràn ngập ánh sao, chiếu sáng rực rỡ. Trong cuộn tranh, có rất nhiều ngôi sao đang không ngừng nhấp nháy và xoay tròn, mang đến uy áp lớn lao. Lâm Nhất cảm nhận được hơi thở của tử vong, cứ như một khi Lôi Bằng trong bức họa đầy sao kia thực sự hiện thế thì đó là lúc hắn phải chết. Hắn có chút hối hận, giờ ngẫm lại mới thấy vị Tinh Quân thượng cổ ở biển Trăng Khô quả thật rất nhân từ, thế nên mới khiến hắn chủ quan như vậy. Một Tinh Quân, dù đã chết thì một khi ông ta bày ra sự tàn nhẫn của mình, chắc chắn với thực lực của Lâm Nhất hiện tại sẽ không cách nào chống đỡ nổi. Không thể để ông ta triển khai hoàn toàn cuộn tranh, hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, mười một đường Long Văn trên người bắt đầu khởi động. Ầm ầm! Da thịt hắn như ngọc, phát ra ánh sáng long lanh, lỗ chân lông khắp toàn thân nở ra, có sương mù tím len lỏi ra ngoài. Từng sợi tóc của hắn bắt đầu tung bay và phát ra tia lửa điện lập lòe. Sương mù tím như một con sông, thánh huy quanh quẩn. Lâm Nhất rống to một tiếng, trở tay nắm chặt lấy cổ tay của xương khô, hất mạnh lên. Ầm! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, xộc thẳng lên chín tầng mây, chọc khuấy cuồng phong, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, từng khe nứt đáng sợ hiện ra, hệt như một con rắn khổng lồ đang điên cuồng lao đi, phút chốc đã kéo dài mấy ngàn thước. Hắn đang dời núi, hắn muốn dùng sức một người để nhấc ngọn núi này lên. Cảnh tượng khủng bố này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, chấn động không thôi. Trước mắt bao người, bộ di hài kia bị Lâm Nhất nhấc lên cách mặt đất khoảng một tấc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nó đã rơi xuống khiến trời đất rung chuyển. Đồng thời, Lâm Nhất cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn tái đi. “Thất bại rồi!” “Thật đáng sợ, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, ta đã nghĩ hắn sẽ hóa giải được nguy cơ”. “Lâm Nhất tiêu rồi!”Lần này mọi người đều tỏ vẻ cẩn trọng, sau một hồi chấn động, cả đám mới nhếch miệng cười. Rõ ràng là Lâm Nhất đã hết cách, cuộn tranh kia sắp mở ra hoàn toàn, và Lôi Bằng được sinh ra từ trời sao kia cũng sắp xuất thế. Không được ư?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn về Lâm Nhất thì có không ít người tỏ vẻ phức tạp khi nhìn hắn. Có vết xe đổ của đám nhân tài kiệt xuất thuộc các thế gia, nên hiện tại, không ai dám trêu cợt hắn, nhưng bọn họ vẫn giữ quan điểm rằng hắn sẽ không chống đỡ được lần này. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự rất đáng sợ, cuộn tranh kia dài đến trăm trượng, vẽ một cảnh tượng vô cùng bao la, bát ngát, có vô số ngôi sao ngưng kết thành đường và đang không ngừng dung hợp vào bức họa. Thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng của một con chim hung ác, có vẻ như là Lôi Bằng, cả người nó tỏa ra lực lượng Âm Lôi. Cổ tay Lâm Nhất bị khống chế, không cách nào nhúc nhích được, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hơi thở của Lôi Bằng trong bức vẽ mang theo một chút võ hồn, nhưng lại tràn ngập ánh sao, chiếu sáng rực rỡ. Trong cuộn tranh, có rất nhiều ngôi sao đang không ngừng nhấp nháy và xoay tròn, mang đến uy áp lớn lao. Lâm Nhất cảm nhận được hơi thở của tử vong, cứ như một khi Lôi Bằng trong bức họa đầy sao kia thực sự hiện thế thì đó là lúc hắn phải chết. Hắn có chút hối hận, giờ ngẫm lại mới thấy vị Tinh Quân thượng cổ ở biển Trăng Khô quả thật rất nhân từ, thế nên mới khiến hắn chủ quan như vậy. Một Tinh Quân, dù đã chết thì một khi ông ta bày ra sự tàn nhẫn của mình, chắc chắn với thực lực của Lâm Nhất hiện tại sẽ không cách nào chống đỡ nổi. Không thể để ông ta triển khai hoàn toàn cuộn tranh, hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, mười một đường Long Văn trên người bắt đầu khởi động. Ầm ầm! Da thịt hắn như ngọc, phát ra ánh sáng long lanh, lỗ chân lông khắp toàn thân nở ra, có sương mù tím len lỏi ra ngoài. Từng sợi tóc của hắn bắt đầu tung bay và phát ra tia lửa điện lập lòe. Sương mù tím như một con sông, thánh huy quanh quẩn. Lâm Nhất rống to một tiếng, trở tay nắm chặt lấy cổ tay của xương khô, hất mạnh lên. Ầm! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, xộc thẳng lên chín tầng mây, chọc khuấy cuồng phong, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, từng khe nứt đáng sợ hiện ra, hệt như một con rắn khổng lồ đang điên cuồng lao đi, phút chốc đã kéo dài mấy ngàn thước. Hắn đang dời núi, hắn muốn dùng sức một người để nhấc ngọn núi này lên. Cảnh tượng khủng bố này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, chấn động không thôi. Trước mắt bao người, bộ di hài kia bị Lâm Nhất nhấc lên cách mặt đất khoảng một tấc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nó đã rơi xuống khiến trời đất rung chuyển. Đồng thời, Lâm Nhất cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn tái đi. “Thất bại rồi!” “Thật đáng sợ, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, ta đã nghĩ hắn sẽ hóa giải được nguy cơ”. “Lâm Nhất tiêu rồi!”Lần này mọi người đều tỏ vẻ cẩn trọng, sau một hồi chấn động, cả đám mới nhếch miệng cười. Rõ ràng là Lâm Nhất đã hết cách, cuộn tranh kia sắp mở ra hoàn toàn, và Lôi Bằng được sinh ra từ trời sao kia cũng sắp xuất thế. Không được ư?