“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2446

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Âu Dương Hạo âm thầm cười nhạt, tính toán nếu có thể luyện hóa ngay bí bảo thế này, nói không chừng một mình hắn ta có thể độc chiếm vật đáng sợ ở khu vực trung tâm mà sư huynh và Trần Tử Ngọc đang tranh đoạt.  Đến lúc đó, đừng nói là thất tú Thiên Lăng gì đó, một mình hắn ta là đủ để độc bá thành Thiên Lăng.  Tiến vào khu vực Lôi Châu, tạo ra thanh danh hiển hách. Nếu nghĩ xa hơn nữa, trong Quần Long thịnh yến, hắn ta chưa chắc đã không có cơ hội chen lên hạng hai mươi.  Nghĩ kỹ lại, quả thật cũng không khoa trương.  Thế giới võ đạo nhiều lúc thần kỳ như vậy đấy, có thể không có thiên phú, có thể không có ngộ tính, nhưng không thể không có kỳ ngộ. Chỉ cần kỳ ngộ đủ lớn, một người bình thường cũng có thể xuất thế, vượt qua tất cả nhân tài cùng thế hệ, tỏa ánh hào quang, tung hoành thiên hạ.  “Mau ra tay, phá tan tượng đá này cho ta, ta phải khiến nó tan thành tro bụi!”  Ánh mắt dừng trên bức tượng cuối cùng, trong mắt Âu Dương Hạo lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, cũng không biết là lão già nào bày ra thế cục này.  Nói gì mà để hắn ta một mình xông vào, xông qua được mới có thể nhận được kỳ ngộ nơi này.  Không qua được thì chết.  Hắn ta làm sao có thể chấp nhận khảo nghiệm như thế, lập tức quyết định cứ xông vào. Chỉ là không ngờ, chín vật chết này lại khó dây như vậy, đánh cả nửa ngày, hi sinh mấy chục người thương vong mới cho hắn ta thấy bình minh.  “Đám quỷ Kiếm Tông đúng là một đám khốn nạn, chết cũng chết rồi còn đặt bẫy hậu bối”.  Vẻ mặt Âu Dương Hạo dữ tợn, căm phẫn chửi mắng, lời nói không hề có chút tôn kính nào, tràn đầy sự bất mãn.  Răng rắc!  Dưới sự vây công của vài trưởng lão cảnh giới Âm Dương viên mãn, bức tượng đá cuối cùng dần dần không chống đỡ nổi, cơ thể xuất hiện vết nứt.  “Chết!”  Mắt Âu Dương Hạo lập tức lóe sáng, hóa thành một tia sáng đỏ, trường thương trong tay mạnh mẽ đâm ra.  Ầm!  Mũi thương có ánh sáng màu đỏ nở rộ như hoa, khoảnh khắc hoa nở, tượng đá lập tức bị nổ tung thành vô số mảnh.  Ầm!  Mảnh vụn không kịp xao động, trên người Âu Dương Hạo lại có một luồng khí thế đáng sợ lan ra, chấn nát toàn bộ mảnh vụn đó thành cát bụi.  Thủ đoạn mạnh mẽ như thế khiến các trưởng lão ở bên cạnh nhìn mà kinh hoảng.  Một lúc lâu sau mới có trưởng lão lóe lên tia sáng quỷ dị trong mắt, kinh ngạc nói: “Âu Dương sư điệt, Tiêu Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng bảy rồi sao?”  Tiêu Vân Quyết, công pháp trấn phái của Tiêu Vân Tông, chỉ có đệ tử nòng cốt mới có thể tu luyện, tổng cộng chín tầng. Ba tầng cách nhau một khoảng cách lớn, ba tầng đầu chân nguyên có màu trắng, ba tầng giữa chân nguyên có màu tím, ba tầng cuối có màu đỏ. Trong truyền thuyết còn có tầng mười mạnh nhất có thể diễn hóa thành chân nguyên ba màu.  Một thương đâm ra, ánh sáng ba màu trắng, tím, đỏ lượn lờ, có thanh thế vô biên, đâm thủng mây xanh một cách dễ dàng. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Âu Dương Hạo âm thầm cười nhạt, tính toán nếu có thể luyện hóa ngay bí bảo thế này, nói không chừng một mình hắn ta có thể độc chiếm vật đáng sợ ở khu vực trung tâm mà sư huynh và Trần Tử Ngọc đang tranh đoạt.  Đến lúc đó, đừng nói là thất tú Thiên Lăng gì đó, một mình hắn ta là đủ để độc bá thành Thiên Lăng.  Tiến vào khu vực Lôi Châu, tạo ra thanh danh hiển hách. Nếu nghĩ xa hơn nữa, trong Quần Long thịnh yến, hắn ta chưa chắc đã không có cơ hội chen lên hạng hai mươi.  Nghĩ kỹ lại, quả thật cũng không khoa trương.  Thế giới võ đạo nhiều lúc thần kỳ như vậy đấy, có thể không có thiên phú, có thể không có ngộ tính, nhưng không thể không có kỳ ngộ. Chỉ cần kỳ ngộ đủ lớn, một người bình thường cũng có thể xuất thế, vượt qua tất cả nhân tài cùng thế hệ, tỏa ánh hào quang, tung hoành thiên hạ.  “Mau ra tay, phá tan tượng đá này cho ta, ta phải khiến nó tan thành tro bụi!”  Ánh mắt dừng trên bức tượng cuối cùng, trong mắt Âu Dương Hạo lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, cũng không biết là lão già nào bày ra thế cục này.  Nói gì mà để hắn ta một mình xông vào, xông qua được mới có thể nhận được kỳ ngộ nơi này.  Không qua được thì chết.  Hắn ta làm sao có thể chấp nhận khảo nghiệm như thế, lập tức quyết định cứ xông vào. Chỉ là không ngờ, chín vật chết này lại khó dây như vậy, đánh cả nửa ngày, hi sinh mấy chục người thương vong mới cho hắn ta thấy bình minh.  “Đám quỷ Kiếm Tông đúng là một đám khốn nạn, chết cũng chết rồi còn đặt bẫy hậu bối”.  Vẻ mặt Âu Dương Hạo dữ tợn, căm phẫn chửi mắng, lời nói không hề có chút tôn kính nào, tràn đầy sự bất mãn.  Răng rắc!  Dưới sự vây công của vài trưởng lão cảnh giới Âm Dương viên mãn, bức tượng đá cuối cùng dần dần không chống đỡ nổi, cơ thể xuất hiện vết nứt.  “Chết!”  Mắt Âu Dương Hạo lập tức lóe sáng, hóa thành một tia sáng đỏ, trường thương trong tay mạnh mẽ đâm ra.  Ầm!  Mũi thương có ánh sáng màu đỏ nở rộ như hoa, khoảnh khắc hoa nở, tượng đá lập tức bị nổ tung thành vô số mảnh.  Ầm!  Mảnh vụn không kịp xao động, trên người Âu Dương Hạo lại có một luồng khí thế đáng sợ lan ra, chấn nát toàn bộ mảnh vụn đó thành cát bụi.  Thủ đoạn mạnh mẽ như thế khiến các trưởng lão ở bên cạnh nhìn mà kinh hoảng.  Một lúc lâu sau mới có trưởng lão lóe lên tia sáng quỷ dị trong mắt, kinh ngạc nói: “Âu Dương sư điệt, Tiêu Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng bảy rồi sao?”  Tiêu Vân Quyết, công pháp trấn phái của Tiêu Vân Tông, chỉ có đệ tử nòng cốt mới có thể tu luyện, tổng cộng chín tầng. Ba tầng cách nhau một khoảng cách lớn, ba tầng đầu chân nguyên có màu trắng, ba tầng giữa chân nguyên có màu tím, ba tầng cuối có màu đỏ. Trong truyền thuyết còn có tầng mười mạnh nhất có thể diễn hóa thành chân nguyên ba màu.  Một thương đâm ra, ánh sáng ba màu trắng, tím, đỏ lượn lờ, có thanh thế vô biên, đâm thủng mây xanh một cách dễ dàng. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Âu Dương Hạo âm thầm cười nhạt, tính toán nếu có thể luyện hóa ngay bí bảo thế này, nói không chừng một mình hắn ta có thể độc chiếm vật đáng sợ ở khu vực trung tâm mà sư huynh và Trần Tử Ngọc đang tranh đoạt.  Đến lúc đó, đừng nói là thất tú Thiên Lăng gì đó, một mình hắn ta là đủ để độc bá thành Thiên Lăng.  Tiến vào khu vực Lôi Châu, tạo ra thanh danh hiển hách. Nếu nghĩ xa hơn nữa, trong Quần Long thịnh yến, hắn ta chưa chắc đã không có cơ hội chen lên hạng hai mươi.  Nghĩ kỹ lại, quả thật cũng không khoa trương.  Thế giới võ đạo nhiều lúc thần kỳ như vậy đấy, có thể không có thiên phú, có thể không có ngộ tính, nhưng không thể không có kỳ ngộ. Chỉ cần kỳ ngộ đủ lớn, một người bình thường cũng có thể xuất thế, vượt qua tất cả nhân tài cùng thế hệ, tỏa ánh hào quang, tung hoành thiên hạ.  “Mau ra tay, phá tan tượng đá này cho ta, ta phải khiến nó tan thành tro bụi!”  Ánh mắt dừng trên bức tượng cuối cùng, trong mắt Âu Dương Hạo lóe lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, cũng không biết là lão già nào bày ra thế cục này.  Nói gì mà để hắn ta một mình xông vào, xông qua được mới có thể nhận được kỳ ngộ nơi này.  Không qua được thì chết.  Hắn ta làm sao có thể chấp nhận khảo nghiệm như thế, lập tức quyết định cứ xông vào. Chỉ là không ngờ, chín vật chết này lại khó dây như vậy, đánh cả nửa ngày, hi sinh mấy chục người thương vong mới cho hắn ta thấy bình minh.  “Đám quỷ Kiếm Tông đúng là một đám khốn nạn, chết cũng chết rồi còn đặt bẫy hậu bối”.  Vẻ mặt Âu Dương Hạo dữ tợn, căm phẫn chửi mắng, lời nói không hề có chút tôn kính nào, tràn đầy sự bất mãn.  Răng rắc!  Dưới sự vây công của vài trưởng lão cảnh giới Âm Dương viên mãn, bức tượng đá cuối cùng dần dần không chống đỡ nổi, cơ thể xuất hiện vết nứt.  “Chết!”  Mắt Âu Dương Hạo lập tức lóe sáng, hóa thành một tia sáng đỏ, trường thương trong tay mạnh mẽ đâm ra.  Ầm!  Mũi thương có ánh sáng màu đỏ nở rộ như hoa, khoảnh khắc hoa nở, tượng đá lập tức bị nổ tung thành vô số mảnh.  Ầm!  Mảnh vụn không kịp xao động, trên người Âu Dương Hạo lại có một luồng khí thế đáng sợ lan ra, chấn nát toàn bộ mảnh vụn đó thành cát bụi.  Thủ đoạn mạnh mẽ như thế khiến các trưởng lão ở bên cạnh nhìn mà kinh hoảng.  Một lúc lâu sau mới có trưởng lão lóe lên tia sáng quỷ dị trong mắt, kinh ngạc nói: “Âu Dương sư điệt, Tiêu Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng bảy rồi sao?”  Tiêu Vân Quyết, công pháp trấn phái của Tiêu Vân Tông, chỉ có đệ tử nòng cốt mới có thể tu luyện, tổng cộng chín tầng. Ba tầng cách nhau một khoảng cách lớn, ba tầng đầu chân nguyên có màu trắng, ba tầng giữa chân nguyên có màu tím, ba tầng cuối có màu đỏ. Trong truyền thuyết còn có tầng mười mạnh nhất có thể diễn hóa thành chân nguyên ba màu.  Một thương đâm ra, ánh sáng ba màu trắng, tím, đỏ lượn lờ, có thanh thế vô biên, đâm thủng mây xanh một cách dễ dàng. 

Chương 2446