“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2469
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có người khó hiểu lên tiếng, rõ ràng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc đã đến từ sớm, hơn nữa hai người còn có thực lực xuất sắc. Đứng trước uy áp yêu sát khủng khiếp kia, hai người vẫn giữ bình tĩnh, phong thái vô biên, thoải mái đứng ở vị trí gần nhất, biểu cảm trên mặt nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều. Nếu như họ muốn, với thủ đoạn của họ đủ để hái hết toàn bộ linh quả vào túi của mình trước khi mọi người đến. Nhưng rõ ràng cả hai người đều không làm gì cả. Có gì đó kì lạ! Khi mọi người đang nghi hoặc, bỗng nhiên có người la lên: “Quả rụng kìa!” Cây cổ thụ chọc trời sừng sững như ngọn núi khổng lồ đột nhiên lắc qua lắc lại, vô số quả linh quả nghìn năm rơi xuống đất như mưa. Những quả kia nhanh chóng rữa thành linh tương lẫn vào đất, nhiều đến mức thấm ướt một mảng, khiến người ta thấy mà đau lòng. Ngay sau đó chuyện kì lạ hơn xảy ra, những linh tương kia bắt đầu phun trào, trở nên đỏ rực như máu, thấm sâu vào đất. Rột rột! Tiếng yêu thú nhai đồ ăn vang lên từ dưới lòng đất khiến mọi người sợ tới mức tái mặt, trố mắt ngoác mồm. Như thể dưới mặt đất đang phong ấn một con yêu thú cực kì đáng sợ, nó đang ăn một cách ngấu nghiến và không có điểm dừng. “Cây Luyện Yêu!” Vào lúc này, một người thốt lên với giọng run rẩy, hoảng hốt, kinh ngạc như muốn ngất xỉu. “Đúng là một cây Luyện Yêu!” Ánh mắt của Tần Húc của Tần gia, một trong thất tú Thiên Lăng, lộ ra vẻ điên cuồng, các võ giả tiền bối của Tần gia bên cạnh hắn ta cũng vô cùng phấn khích. Tất cả mọi người đều không ngờ trong mật cảnh Kiếm Tông lại có một cây Luyện Yêu, thực sự không thể tin được, thảo nào sau khi Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm phát hiện nơi này thì không đi đâu nữa. “Cây Luyện Yêu...” Dương Phàm cầm roi Xích Luyện cũng sững sờ. “Ngươi biết cây này à?” Lâm Nhất hỏi. Dương Phàm hoàn hồn lại, trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, hắn ta gật đầu, đáp: “Ta chỉ từng đọc qua trong sách cổ ở tông môn. Vào thời thượng cổ, sau khi có tông môn bắt được đại yêu sẽ dùng đại trận Thần Văn phong ấn nó ở nơi nguy hiểm nhất, sau đó trồng cây thần, lấy huyết mạch bản nguyên và hồn phách của yêu thú để nuôi cây thần, kết xuất quả Hoá Yêu vô cùng nghịch thiên. Đại yêu đó ít nhất phải trên Tinh Quân, thậm chí nghe đồn Chân Long, Hoàng Điểu, Hoả Phượng cũng có thể bị trấn áp và kết xuất quả Yêu Thần chí tôn”. Trong khi nói người Dương Phàm run bần bật, hắn ta thực sự không ngờ Kiếm Tông lại cao minh như thế. “Quả linh quả vừa rồi chưa phải là quả Hoá Yêu chân chính, chỉ là dị quả bình thường được cô đọng từ máu yêu. Tuy nó có diệu dụng rất lớn nhưng chỉ có thể làm chất dinh dưỡng. Dị quả này một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả, sau khi kết quả sẽ biến thành nước bùn bị yêu thú bên dưới cắn nuốt. Sau đó trận pháp Thần Văn sẽ luyện hoá, rút huyết mạch yêu thú, lại bắt đầu kết thành quả. Sau khi lặp đi lặp lại chín lần mới có thể kết quả Hoá Yêu chân chính”. “Bây giờ là lần thứ mấy?” “Máu yêu đầy trời, dị tượng này chắc là lần thứ chín...” Máu yêu đầy trời!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có người khó hiểu lên tiếng, rõ ràng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc đã đến từ sớm, hơn nữa hai người còn có thực lực xuất sắc. Đứng trước uy áp yêu sát khủng khiếp kia, hai người vẫn giữ bình tĩnh, phong thái vô biên, thoải mái đứng ở vị trí gần nhất, biểu cảm trên mặt nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều. Nếu như họ muốn, với thủ đoạn của họ đủ để hái hết toàn bộ linh quả vào túi của mình trước khi mọi người đến. Nhưng rõ ràng cả hai người đều không làm gì cả. Có gì đó kì lạ! Khi mọi người đang nghi hoặc, bỗng nhiên có người la lên: “Quả rụng kìa!” Cây cổ thụ chọc trời sừng sững như ngọn núi khổng lồ đột nhiên lắc qua lắc lại, vô số quả linh quả nghìn năm rơi xuống đất như mưa. Những quả kia nhanh chóng rữa thành linh tương lẫn vào đất, nhiều đến mức thấm ướt một mảng, khiến người ta thấy mà đau lòng. Ngay sau đó chuyện kì lạ hơn xảy ra, những linh tương kia bắt đầu phun trào, trở nên đỏ rực như máu, thấm sâu vào đất. Rột rột! Tiếng yêu thú nhai đồ ăn vang lên từ dưới lòng đất khiến mọi người sợ tới mức tái mặt, trố mắt ngoác mồm. Như thể dưới mặt đất đang phong ấn một con yêu thú cực kì đáng sợ, nó đang ăn một cách ngấu nghiến và không có điểm dừng. “Cây Luyện Yêu!” Vào lúc này, một người thốt lên với giọng run rẩy, hoảng hốt, kinh ngạc như muốn ngất xỉu. “Đúng là một cây Luyện Yêu!” Ánh mắt của Tần Húc của Tần gia, một trong thất tú Thiên Lăng, lộ ra vẻ điên cuồng, các võ giả tiền bối của Tần gia bên cạnh hắn ta cũng vô cùng phấn khích. Tất cả mọi người đều không ngờ trong mật cảnh Kiếm Tông lại có một cây Luyện Yêu, thực sự không thể tin được, thảo nào sau khi Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm phát hiện nơi này thì không đi đâu nữa. “Cây Luyện Yêu...” Dương Phàm cầm roi Xích Luyện cũng sững sờ. “Ngươi biết cây này à?” Lâm Nhất hỏi. Dương Phàm hoàn hồn lại, trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, hắn ta gật đầu, đáp: “Ta chỉ từng đọc qua trong sách cổ ở tông môn. Vào thời thượng cổ, sau khi có tông môn bắt được đại yêu sẽ dùng đại trận Thần Văn phong ấn nó ở nơi nguy hiểm nhất, sau đó trồng cây thần, lấy huyết mạch bản nguyên và hồn phách của yêu thú để nuôi cây thần, kết xuất quả Hoá Yêu vô cùng nghịch thiên. Đại yêu đó ít nhất phải trên Tinh Quân, thậm chí nghe đồn Chân Long, Hoàng Điểu, Hoả Phượng cũng có thể bị trấn áp và kết xuất quả Yêu Thần chí tôn”. Trong khi nói người Dương Phàm run bần bật, hắn ta thực sự không ngờ Kiếm Tông lại cao minh như thế. “Quả linh quả vừa rồi chưa phải là quả Hoá Yêu chân chính, chỉ là dị quả bình thường được cô đọng từ máu yêu. Tuy nó có diệu dụng rất lớn nhưng chỉ có thể làm chất dinh dưỡng. Dị quả này một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả, sau khi kết quả sẽ biến thành nước bùn bị yêu thú bên dưới cắn nuốt. Sau đó trận pháp Thần Văn sẽ luyện hoá, rút huyết mạch yêu thú, lại bắt đầu kết thành quả. Sau khi lặp đi lặp lại chín lần mới có thể kết quả Hoá Yêu chân chính”. “Bây giờ là lần thứ mấy?” “Máu yêu đầy trời, dị tượng này chắc là lần thứ chín...” Máu yêu đầy trời!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có người khó hiểu lên tiếng, rõ ràng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc đã đến từ sớm, hơn nữa hai người còn có thực lực xuất sắc. Đứng trước uy áp yêu sát khủng khiếp kia, hai người vẫn giữ bình tĩnh, phong thái vô biên, thoải mái đứng ở vị trí gần nhất, biểu cảm trên mặt nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều. Nếu như họ muốn, với thủ đoạn của họ đủ để hái hết toàn bộ linh quả vào túi của mình trước khi mọi người đến. Nhưng rõ ràng cả hai người đều không làm gì cả. Có gì đó kì lạ! Khi mọi người đang nghi hoặc, bỗng nhiên có người la lên: “Quả rụng kìa!” Cây cổ thụ chọc trời sừng sững như ngọn núi khổng lồ đột nhiên lắc qua lắc lại, vô số quả linh quả nghìn năm rơi xuống đất như mưa. Những quả kia nhanh chóng rữa thành linh tương lẫn vào đất, nhiều đến mức thấm ướt một mảng, khiến người ta thấy mà đau lòng. Ngay sau đó chuyện kì lạ hơn xảy ra, những linh tương kia bắt đầu phun trào, trở nên đỏ rực như máu, thấm sâu vào đất. Rột rột! Tiếng yêu thú nhai đồ ăn vang lên từ dưới lòng đất khiến mọi người sợ tới mức tái mặt, trố mắt ngoác mồm. Như thể dưới mặt đất đang phong ấn một con yêu thú cực kì đáng sợ, nó đang ăn một cách ngấu nghiến và không có điểm dừng. “Cây Luyện Yêu!” Vào lúc này, một người thốt lên với giọng run rẩy, hoảng hốt, kinh ngạc như muốn ngất xỉu. “Đúng là một cây Luyện Yêu!” Ánh mắt của Tần Húc của Tần gia, một trong thất tú Thiên Lăng, lộ ra vẻ điên cuồng, các võ giả tiền bối của Tần gia bên cạnh hắn ta cũng vô cùng phấn khích. Tất cả mọi người đều không ngờ trong mật cảnh Kiếm Tông lại có một cây Luyện Yêu, thực sự không thể tin được, thảo nào sau khi Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm phát hiện nơi này thì không đi đâu nữa. “Cây Luyện Yêu...” Dương Phàm cầm roi Xích Luyện cũng sững sờ. “Ngươi biết cây này à?” Lâm Nhất hỏi. Dương Phàm hoàn hồn lại, trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, hắn ta gật đầu, đáp: “Ta chỉ từng đọc qua trong sách cổ ở tông môn. Vào thời thượng cổ, sau khi có tông môn bắt được đại yêu sẽ dùng đại trận Thần Văn phong ấn nó ở nơi nguy hiểm nhất, sau đó trồng cây thần, lấy huyết mạch bản nguyên và hồn phách của yêu thú để nuôi cây thần, kết xuất quả Hoá Yêu vô cùng nghịch thiên. Đại yêu đó ít nhất phải trên Tinh Quân, thậm chí nghe đồn Chân Long, Hoàng Điểu, Hoả Phượng cũng có thể bị trấn áp và kết xuất quả Yêu Thần chí tôn”. Trong khi nói người Dương Phàm run bần bật, hắn ta thực sự không ngờ Kiếm Tông lại cao minh như thế. “Quả linh quả vừa rồi chưa phải là quả Hoá Yêu chân chính, chỉ là dị quả bình thường được cô đọng từ máu yêu. Tuy nó có diệu dụng rất lớn nhưng chỉ có thể làm chất dinh dưỡng. Dị quả này một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả, sau khi kết quả sẽ biến thành nước bùn bị yêu thú bên dưới cắn nuốt. Sau đó trận pháp Thần Văn sẽ luyện hoá, rút huyết mạch yêu thú, lại bắt đầu kết thành quả. Sau khi lặp đi lặp lại chín lần mới có thể kết quả Hoá Yêu chân chính”. “Bây giờ là lần thứ mấy?” “Máu yêu đầy trời, dị tượng này chắc là lần thứ chín...” Máu yêu đầy trời!