“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2490
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hừ, chỉ là một tên Kiếm Nô thôi, cần gì phải rắc rối như thế?” Trước đó Kim Dực bị thương nặng vì một chưởng Đại Phong Kình của Lâm Nhất, trong lòng vô cùng hận, vẻ mặt dữ tợn, không nhịn được nữa. Hắn ta muốn bay lên trên mây để giết chết Lâm Nhất. Nhưng vừa nhúc nhích đã có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn ta, là Trần Tử Ngọc. Khí lạnh ẩn chứa trong ánh mắt ấy như xâm nhập vào linh hồn, lập tức làm Kim Dực dừng bước. “Ngươi muốn chết sao? Nếu như có thể ra tay trên đỉnh mây thì còn đến lượt ngươi à? Ta và Sở Mộ Viêm đã lên đó giết hắn từ lâu rồi. Các ngươi đẩy hắn vào đường cùng, còn tiếp tục đuổi theo. Nếu có liều mạng, làm mất cái mạng của ngươi là nhỏ, một khi làm hỏng quả Hoá Yêu của ta, cả Kim gia nhà ngươi cũng không gánh nổi đâu!” Trần Tử Ngọc lạnh lùng nhìn hắn ta, bí mật truyền âm cảnh cáo: “Đợi sau khi lừa hắn xuống rồi ra tay”. Kim Dực chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, bất kể là thực lực hay mưu mô thì Trần Tử Ngọc đều rất đáng sợ. Lúc trước hắn ta đã nhân danh mình đưa ra hứa hẹn, nhưng không ngờ tất cả đều là dối lừa. Ngay cả hắn cũng suýt bị hắn ta lừa... “Lâm Nhất...” Dưới cây Luyện Yêu, một nhóm võ giả và nhân tài kiệt xuất địa phương đứng ở nơi khác ngửa đầu nhìn lên, tất cả họ đều kinh ngạc, trợn mắt ngoác mồm. Trong đó Quách Húc và Dương Phàm càng kinh ngạc hơn, không ngờ Lâm Nhất lại to gan như thế, liên tục cướp hai quả Hoá Yêu thì cũng thôi, bây giờ còn dám bay lên tầng mây, giằng co với thất tú Thiên Lăng và các tà tu. Những người này đều ăn người không nhả xương, ai cũng không dễ động vào. “Sao phải rắc rối như thế? Quả Hoá Yêu, thần thạch Tử Diệu và mạng của Lâm Nhất ta đều ở đây. Nếu các ngươi muốn thì lên trên đỉnh mây đánh với ta một trận!” Vào lúc này, trên ngọn cây vang lên một tiếng cười khẩy, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai. Giọng nói này như phát ra từ trên chín tầng mây, nhưng tất cả mọi người lại có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không thấy rõ người nói, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc. Là Lâm Nhất! Hắn vẫn ngông cuồng, tự tin và khí phách như trước, đặc biệt là câu cuối cùng, lên trên đỉnh mây đánh với ta một trận! Giọng điệu khinh thường và mỉa mai ấy cứ quanh quẩn bên tai mọi người. Tất cả họ đều không ngờ Lâm Nhất lại ngông cuồng như vậy, không thèm đếm xỉa tới lời thoả hiệp của Trần Tử Ngọc. Hắn vừa dứt lời, Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và đám người Tần Húc lập tức biến sắc. Một tên Kiếm Nô thấp hèn, sắp chết đến nơi, đã không quỳ xuống xin tha mà còn dám thách thức họ. Đặc biệt là Trần Tử Ngọc, hắn ta coi như đã nhượng bộ hết sức có thể, không ngờ tiểu tử kia lại không biết cảm kích chút nào. Không chỉ những nhân tài kiệt xuất này, những tà tu sống hơn trăm tuổi cũng có vẻ mặt u ám đáng sợ. Thần thạch Tử Diệu, quả Hoá Yêu và Lâm Nhất hắn, nếu muốn thì lên trên tầng mây đánh với hắn một trận! Lời tuyên bố khí phách như thế khiến hắn không chỉ trở thành kẻ địch của các nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng, ngay cả những tên tà tu kia cũng bao gồm trong đó. “Một tên Kiếm Nô mà dám dõng dạc như thế, ta sẽ giết ngươi!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hừ, chỉ là một tên Kiếm Nô thôi, cần gì phải rắc rối như thế?” Trước đó Kim Dực bị thương nặng vì một chưởng Đại Phong Kình của Lâm Nhất, trong lòng vô cùng hận, vẻ mặt dữ tợn, không nhịn được nữa. Hắn ta muốn bay lên trên mây để giết chết Lâm Nhất. Nhưng vừa nhúc nhích đã có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn ta, là Trần Tử Ngọc. Khí lạnh ẩn chứa trong ánh mắt ấy như xâm nhập vào linh hồn, lập tức làm Kim Dực dừng bước. “Ngươi muốn chết sao? Nếu như có thể ra tay trên đỉnh mây thì còn đến lượt ngươi à? Ta và Sở Mộ Viêm đã lên đó giết hắn từ lâu rồi. Các ngươi đẩy hắn vào đường cùng, còn tiếp tục đuổi theo. Nếu có liều mạng, làm mất cái mạng của ngươi là nhỏ, một khi làm hỏng quả Hoá Yêu của ta, cả Kim gia nhà ngươi cũng không gánh nổi đâu!” Trần Tử Ngọc lạnh lùng nhìn hắn ta, bí mật truyền âm cảnh cáo: “Đợi sau khi lừa hắn xuống rồi ra tay”. Kim Dực chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, bất kể là thực lực hay mưu mô thì Trần Tử Ngọc đều rất đáng sợ. Lúc trước hắn ta đã nhân danh mình đưa ra hứa hẹn, nhưng không ngờ tất cả đều là dối lừa. Ngay cả hắn cũng suýt bị hắn ta lừa... “Lâm Nhất...” Dưới cây Luyện Yêu, một nhóm võ giả và nhân tài kiệt xuất địa phương đứng ở nơi khác ngửa đầu nhìn lên, tất cả họ đều kinh ngạc, trợn mắt ngoác mồm. Trong đó Quách Húc và Dương Phàm càng kinh ngạc hơn, không ngờ Lâm Nhất lại to gan như thế, liên tục cướp hai quả Hoá Yêu thì cũng thôi, bây giờ còn dám bay lên tầng mây, giằng co với thất tú Thiên Lăng và các tà tu. Những người này đều ăn người không nhả xương, ai cũng không dễ động vào. “Sao phải rắc rối như thế? Quả Hoá Yêu, thần thạch Tử Diệu và mạng của Lâm Nhất ta đều ở đây. Nếu các ngươi muốn thì lên trên đỉnh mây đánh với ta một trận!” Vào lúc này, trên ngọn cây vang lên một tiếng cười khẩy, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai. Giọng nói này như phát ra từ trên chín tầng mây, nhưng tất cả mọi người lại có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không thấy rõ người nói, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc. Là Lâm Nhất! Hắn vẫn ngông cuồng, tự tin và khí phách như trước, đặc biệt là câu cuối cùng, lên trên đỉnh mây đánh với ta một trận! Giọng điệu khinh thường và mỉa mai ấy cứ quanh quẩn bên tai mọi người. Tất cả họ đều không ngờ Lâm Nhất lại ngông cuồng như vậy, không thèm đếm xỉa tới lời thoả hiệp của Trần Tử Ngọc. Hắn vừa dứt lời, Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và đám người Tần Húc lập tức biến sắc. Một tên Kiếm Nô thấp hèn, sắp chết đến nơi, đã không quỳ xuống xin tha mà còn dám thách thức họ. Đặc biệt là Trần Tử Ngọc, hắn ta coi như đã nhượng bộ hết sức có thể, không ngờ tiểu tử kia lại không biết cảm kích chút nào. Không chỉ những nhân tài kiệt xuất này, những tà tu sống hơn trăm tuổi cũng có vẻ mặt u ám đáng sợ. Thần thạch Tử Diệu, quả Hoá Yêu và Lâm Nhất hắn, nếu muốn thì lên trên tầng mây đánh với hắn một trận! Lời tuyên bố khí phách như thế khiến hắn không chỉ trở thành kẻ địch của các nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng, ngay cả những tên tà tu kia cũng bao gồm trong đó. “Một tên Kiếm Nô mà dám dõng dạc như thế, ta sẽ giết ngươi!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hừ, chỉ là một tên Kiếm Nô thôi, cần gì phải rắc rối như thế?” Trước đó Kim Dực bị thương nặng vì một chưởng Đại Phong Kình của Lâm Nhất, trong lòng vô cùng hận, vẻ mặt dữ tợn, không nhịn được nữa. Hắn ta muốn bay lên trên mây để giết chết Lâm Nhất. Nhưng vừa nhúc nhích đã có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn ta, là Trần Tử Ngọc. Khí lạnh ẩn chứa trong ánh mắt ấy như xâm nhập vào linh hồn, lập tức làm Kim Dực dừng bước. “Ngươi muốn chết sao? Nếu như có thể ra tay trên đỉnh mây thì còn đến lượt ngươi à? Ta và Sở Mộ Viêm đã lên đó giết hắn từ lâu rồi. Các ngươi đẩy hắn vào đường cùng, còn tiếp tục đuổi theo. Nếu có liều mạng, làm mất cái mạng của ngươi là nhỏ, một khi làm hỏng quả Hoá Yêu của ta, cả Kim gia nhà ngươi cũng không gánh nổi đâu!” Trần Tử Ngọc lạnh lùng nhìn hắn ta, bí mật truyền âm cảnh cáo: “Đợi sau khi lừa hắn xuống rồi ra tay”. Kim Dực chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, bất kể là thực lực hay mưu mô thì Trần Tử Ngọc đều rất đáng sợ. Lúc trước hắn ta đã nhân danh mình đưa ra hứa hẹn, nhưng không ngờ tất cả đều là dối lừa. Ngay cả hắn cũng suýt bị hắn ta lừa... “Lâm Nhất...” Dưới cây Luyện Yêu, một nhóm võ giả và nhân tài kiệt xuất địa phương đứng ở nơi khác ngửa đầu nhìn lên, tất cả họ đều kinh ngạc, trợn mắt ngoác mồm. Trong đó Quách Húc và Dương Phàm càng kinh ngạc hơn, không ngờ Lâm Nhất lại to gan như thế, liên tục cướp hai quả Hoá Yêu thì cũng thôi, bây giờ còn dám bay lên tầng mây, giằng co với thất tú Thiên Lăng và các tà tu. Những người này đều ăn người không nhả xương, ai cũng không dễ động vào. “Sao phải rắc rối như thế? Quả Hoá Yêu, thần thạch Tử Diệu và mạng của Lâm Nhất ta đều ở đây. Nếu các ngươi muốn thì lên trên đỉnh mây đánh với ta một trận!” Vào lúc này, trên ngọn cây vang lên một tiếng cười khẩy, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai. Giọng nói này như phát ra từ trên chín tầng mây, nhưng tất cả mọi người lại có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không thấy rõ người nói, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc. Là Lâm Nhất! Hắn vẫn ngông cuồng, tự tin và khí phách như trước, đặc biệt là câu cuối cùng, lên trên đỉnh mây đánh với ta một trận! Giọng điệu khinh thường và mỉa mai ấy cứ quanh quẩn bên tai mọi người. Tất cả họ đều không ngờ Lâm Nhất lại ngông cuồng như vậy, không thèm đếm xỉa tới lời thoả hiệp của Trần Tử Ngọc. Hắn vừa dứt lời, Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và đám người Tần Húc lập tức biến sắc. Một tên Kiếm Nô thấp hèn, sắp chết đến nơi, đã không quỳ xuống xin tha mà còn dám thách thức họ. Đặc biệt là Trần Tử Ngọc, hắn ta coi như đã nhượng bộ hết sức có thể, không ngờ tiểu tử kia lại không biết cảm kích chút nào. Không chỉ những nhân tài kiệt xuất này, những tà tu sống hơn trăm tuổi cũng có vẻ mặt u ám đáng sợ. Thần thạch Tử Diệu, quả Hoá Yêu và Lâm Nhất hắn, nếu muốn thì lên trên tầng mây đánh với hắn một trận! Lời tuyên bố khí phách như thế khiến hắn không chỉ trở thành kẻ địch của các nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng, ngay cả những tên tà tu kia cũng bao gồm trong đó. “Một tên Kiếm Nô mà dám dõng dạc như thế, ta sẽ giết ngươi!”