“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2505
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất không kiên trì nổi nữa, hắn phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Ngụm máu tươi kia khiến ý chí của hắn gần như sụp đổ, hai chân phát ra âm thanh răng rắc, suýt nữa thì ngã quỵ. Hai mắt đám người Trần Tử Ngọc tỏa sáng, nhìn chòng chọc về phía hắn. Không! Ta không thể chết được, ta không thể chết được! Nếu ta chết thì quá hời cho đám người vô liêm sỉ này rồi, kiếm trong tay ta nhất định phải huyết tẩy mối thù hôm nay. Lâm Nhất ta không thể chết được! Ngay khi sắp sụp đổ, trong lòng Lâm Nhất điên cuồng gào thét. Hắn phải đối mặt với đau đớn hệt như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm xương cốt, nhưng giờ phút này, ý thức của hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh, suy nghĩ nhanh như chớp, không ngừng tìm kiếm phương pháp hóa giải. Chuông Huyền Âm! Đột nhiên, trong đầu Lâm Nhất vụt qua một suy nghĩ. Dường như có tia chớp xẹt qua nền trời, khiến mọi thứ đều sáng tỏ. Đúng vậy, là chuông Huyền Âm, cục diện không đường sống ngày hôm nay vốn bắt đầu từ nó. Nên nếu muốn thoát được thì phải dựa vào nó, trước hết ngăn cản tiếng chuông, sau đó lại phá hủy nó. Đã có sóng âm thì sẽ có tiết tấu, trước thuận sau nghịch. Đối mặt với cái chết, suy nghĩ của Lâm Nhất sáng tỏ hơn bao giờ hết, trong giây lát, hắn đã nghĩ ra kế đối phó. Lấy thân làm kiếm, dùng kiếm ngăn địch! Ý niệm lóe lên, cơ thể Lâm Nhất lập tức run lên như kiếm, mỗi một lần trái tim nảy lên, mỗi một lần xương cốt vỡ vụn, đều có kiếm âm ngân vang. Ông! Ông! Ông! Phút chốc, kiếm ý diễn hóa thành sóng âm vô hình không ngừng chấn động quanh thân hắn. Kiếm âm cùng tiếng chuông tạo thành cộng hưởng, khiến chuông cổ đang lở lửng giữa không trung bất giác run lên, không ngừng lắc lư. Trong tình huống không ai chú ý, bề mặt chuông đã bắt đầu xuất hiện vết rạn. Ổn rồi! Lâm Nhất thầm nghĩ, tiếng chuông diễn hóa thành sóng âm đã tạm thời được ổn định. Nhưng muốn phá chuông này thì phải dùng kiếm trận Tử Diên để dẫn phát cộng hưởng, triệu hoán Tử Băng Diên Tước đánh vỡ nó trong một lần hành động. “Tên nhóc này!” Mắt thấy Lâm Nhất vẫn ngoan cố chống trả, không hề có ý định khuất phục, ánh mắt Trần Tử Ngọc ngày càng lạnh lùng. Trong mắt Sở Mộ Viêm cũng lóe lên tia khác thường, thản nhiên nói: “Giết đi thôi, kẻ này không thể lưu lại, nếu không hậu hoạn khôn lường”. Trần Tử Ngọc khẽ gật đầu, bị tra tấn đến mức như vậy mà vẫn ngoan cố chống trả, ý chí như thế chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, thấp giọng nói: “Trần thúc, giết hắn đi!” “Được!”, ông lão áo đen nhếch miệng cười rồi điều khiến chuông Huyền Âm, tăng tốc độ hạ xuống. Ầm ầm! Nhưng chuông Huyền Âm đang ở giữa không trung bỗng bắt đầu lắc lư, từng đợt sóng âm khuếch tán ra ngoài, khiến những gốc cổ thụ chọc trời ở gần đó đều bị chặt đứt, đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện vô số khe nứt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất không kiên trì nổi nữa, hắn phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Ngụm máu tươi kia khiến ý chí của hắn gần như sụp đổ, hai chân phát ra âm thanh răng rắc, suýt nữa thì ngã quỵ. Hai mắt đám người Trần Tử Ngọc tỏa sáng, nhìn chòng chọc về phía hắn. Không! Ta không thể chết được, ta không thể chết được! Nếu ta chết thì quá hời cho đám người vô liêm sỉ này rồi, kiếm trong tay ta nhất định phải huyết tẩy mối thù hôm nay. Lâm Nhất ta không thể chết được! Ngay khi sắp sụp đổ, trong lòng Lâm Nhất điên cuồng gào thét. Hắn phải đối mặt với đau đớn hệt như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm xương cốt, nhưng giờ phút này, ý thức của hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh, suy nghĩ nhanh như chớp, không ngừng tìm kiếm phương pháp hóa giải. Chuông Huyền Âm! Đột nhiên, trong đầu Lâm Nhất vụt qua một suy nghĩ. Dường như có tia chớp xẹt qua nền trời, khiến mọi thứ đều sáng tỏ. Đúng vậy, là chuông Huyền Âm, cục diện không đường sống ngày hôm nay vốn bắt đầu từ nó. Nên nếu muốn thoát được thì phải dựa vào nó, trước hết ngăn cản tiếng chuông, sau đó lại phá hủy nó. Đã có sóng âm thì sẽ có tiết tấu, trước thuận sau nghịch. Đối mặt với cái chết, suy nghĩ của Lâm Nhất sáng tỏ hơn bao giờ hết, trong giây lát, hắn đã nghĩ ra kế đối phó. Lấy thân làm kiếm, dùng kiếm ngăn địch! Ý niệm lóe lên, cơ thể Lâm Nhất lập tức run lên như kiếm, mỗi một lần trái tim nảy lên, mỗi một lần xương cốt vỡ vụn, đều có kiếm âm ngân vang. Ông! Ông! Ông! Phút chốc, kiếm ý diễn hóa thành sóng âm vô hình không ngừng chấn động quanh thân hắn. Kiếm âm cùng tiếng chuông tạo thành cộng hưởng, khiến chuông cổ đang lở lửng giữa không trung bất giác run lên, không ngừng lắc lư. Trong tình huống không ai chú ý, bề mặt chuông đã bắt đầu xuất hiện vết rạn. Ổn rồi! Lâm Nhất thầm nghĩ, tiếng chuông diễn hóa thành sóng âm đã tạm thời được ổn định. Nhưng muốn phá chuông này thì phải dùng kiếm trận Tử Diên để dẫn phát cộng hưởng, triệu hoán Tử Băng Diên Tước đánh vỡ nó trong một lần hành động. “Tên nhóc này!” Mắt thấy Lâm Nhất vẫn ngoan cố chống trả, không hề có ý định khuất phục, ánh mắt Trần Tử Ngọc ngày càng lạnh lùng. Trong mắt Sở Mộ Viêm cũng lóe lên tia khác thường, thản nhiên nói: “Giết đi thôi, kẻ này không thể lưu lại, nếu không hậu hoạn khôn lường”. Trần Tử Ngọc khẽ gật đầu, bị tra tấn đến mức như vậy mà vẫn ngoan cố chống trả, ý chí như thế chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, thấp giọng nói: “Trần thúc, giết hắn đi!” “Được!”, ông lão áo đen nhếch miệng cười rồi điều khiến chuông Huyền Âm, tăng tốc độ hạ xuống. Ầm ầm! Nhưng chuông Huyền Âm đang ở giữa không trung bỗng bắt đầu lắc lư, từng đợt sóng âm khuếch tán ra ngoài, khiến những gốc cổ thụ chọc trời ở gần đó đều bị chặt đứt, đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện vô số khe nứt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất không kiên trì nổi nữa, hắn phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Ngụm máu tươi kia khiến ý chí của hắn gần như sụp đổ, hai chân phát ra âm thanh răng rắc, suýt nữa thì ngã quỵ. Hai mắt đám người Trần Tử Ngọc tỏa sáng, nhìn chòng chọc về phía hắn. Không! Ta không thể chết được, ta không thể chết được! Nếu ta chết thì quá hời cho đám người vô liêm sỉ này rồi, kiếm trong tay ta nhất định phải huyết tẩy mối thù hôm nay. Lâm Nhất ta không thể chết được! Ngay khi sắp sụp đổ, trong lòng Lâm Nhất điên cuồng gào thét. Hắn phải đối mặt với đau đớn hệt như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm xương cốt, nhưng giờ phút này, ý thức của hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh, suy nghĩ nhanh như chớp, không ngừng tìm kiếm phương pháp hóa giải. Chuông Huyền Âm! Đột nhiên, trong đầu Lâm Nhất vụt qua một suy nghĩ. Dường như có tia chớp xẹt qua nền trời, khiến mọi thứ đều sáng tỏ. Đúng vậy, là chuông Huyền Âm, cục diện không đường sống ngày hôm nay vốn bắt đầu từ nó. Nên nếu muốn thoát được thì phải dựa vào nó, trước hết ngăn cản tiếng chuông, sau đó lại phá hủy nó. Đã có sóng âm thì sẽ có tiết tấu, trước thuận sau nghịch. Đối mặt với cái chết, suy nghĩ của Lâm Nhất sáng tỏ hơn bao giờ hết, trong giây lát, hắn đã nghĩ ra kế đối phó. Lấy thân làm kiếm, dùng kiếm ngăn địch! Ý niệm lóe lên, cơ thể Lâm Nhất lập tức run lên như kiếm, mỗi một lần trái tim nảy lên, mỗi một lần xương cốt vỡ vụn, đều có kiếm âm ngân vang. Ông! Ông! Ông! Phút chốc, kiếm ý diễn hóa thành sóng âm vô hình không ngừng chấn động quanh thân hắn. Kiếm âm cùng tiếng chuông tạo thành cộng hưởng, khiến chuông cổ đang lở lửng giữa không trung bất giác run lên, không ngừng lắc lư. Trong tình huống không ai chú ý, bề mặt chuông đã bắt đầu xuất hiện vết rạn. Ổn rồi! Lâm Nhất thầm nghĩ, tiếng chuông diễn hóa thành sóng âm đã tạm thời được ổn định. Nhưng muốn phá chuông này thì phải dùng kiếm trận Tử Diên để dẫn phát cộng hưởng, triệu hoán Tử Băng Diên Tước đánh vỡ nó trong một lần hành động. “Tên nhóc này!” Mắt thấy Lâm Nhất vẫn ngoan cố chống trả, không hề có ý định khuất phục, ánh mắt Trần Tử Ngọc ngày càng lạnh lùng. Trong mắt Sở Mộ Viêm cũng lóe lên tia khác thường, thản nhiên nói: “Giết đi thôi, kẻ này không thể lưu lại, nếu không hậu hoạn khôn lường”. Trần Tử Ngọc khẽ gật đầu, bị tra tấn đến mức như vậy mà vẫn ngoan cố chống trả, ý chí như thế chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, thấp giọng nói: “Trần thúc, giết hắn đi!” “Được!”, ông lão áo đen nhếch miệng cười rồi điều khiến chuông Huyền Âm, tăng tốc độ hạ xuống. Ầm ầm! Nhưng chuông Huyền Âm đang ở giữa không trung bỗng bắt đầu lắc lư, từng đợt sóng âm khuếch tán ra ngoài, khiến những gốc cổ thụ chọc trời ở gần đó đều bị chặt đứt, đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện vô số khe nứt.