“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2509

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới sự tô vẽ của con cháu thế gia và đệ tử Tiêu Vân Tông, phong thái của Trần Tử Ngọc trở nên như một vị thần vậy.Bọn họ đều nói Lâm Nhất kia vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Cho rằng ở trên cây Luyện Yêu dựa vào thiên thời địa lợi đánh lui mọi người là có thể áp đảo tất cả thiên tài của thành Thiên Lăng, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.  Nhưng không ai ngờ rằng Trần Tử Ngọc vừa ra tay đã thể hiện phong thái vô địch. Tu vi Âm Dương viên mãn cùng với ý chí võ đạo hàn băng, sau ba chiêu, Kiếm Nô kia đã quỳ dưới đất không dậy nổi, chẳng khác nào một con chó.  Rõ ràng là tự rước lấy nhục…  Nghe thấy lời đồn đó, không ít thiên tài thành Thiên Lăng tỏ vẻ hả hê, không ngừng giễu cợt Lâm Nhất.  Ban đêm, có người nhìn thấy Khuynh Nhược U và một nhóm đệ tử nòng cốt của Tử Nguyệt Động Thiên tiếp kiến Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm trên núi Lạc Thuỷ.  So với thái độ lần trước, thái độ lần này đã khiến rất nhiều người tin tưởng lời đồn Trần Tử Ngọc chém chết Lâm Nhất bằng ba chiêu.  Nhưng cùng lúc đó, cũng có một vài tin đồn lan truyền trong thành Thiên Lăng.  Có người nói Lâm Nhất đúng là đã chết.  Nhưng hắn không chết trong tay Trần Tử Ngọc, cũng không phải bị đánh bại bằng ba chiêu.  Là Trần gia của thành Thiên Lăng triệu hoán bí bảo chuông Huyền Âm, còn để cường giả Bán Bộ Thiên Phách của thế hệ trước đích thân ra tay, dùng chuông Huyền Âm giết chết Lâm Nhất.  Thậm chí cuối cùng chuông Huyền Âm còn nổ tung, tạo thành sức tàn phá đáng sợ, Lâm Nhất ở sâu bên trong cứ thế bị nổ thành tro bụi.  Dù sao hôm đó cũng có khá nhiều võ giả trong mật cảnh Kiếm Tông, không ít người âm thầm nhìn thấy chân tướng.  Nhưng tin tức này vừa truyền ra đã bị trưởng bối Trần gia phản bác, nói rằng cảnh tượng đó là do Lâm Nhất tự bạo. Thậm chí bọn họ còn lấy chuông Huyền Âm ra, nói rằng chuông này chưa hề bị phá huỷ, đều chỉ là nói bừa.  Lâm Nhất đã chết, hơn nữa còn chết dưới ba chiêu của Trần Tử Ngọc.  Ai dám tung tin đồn nhảm chính là đối đầu với Trần gia, một khi phát hiện sẽ giết chết không tha. Đa số các thiên tài của thành Thiên Lăng cũng đều không tin, nhân vật như Trần Tử Ngọc, cần ba chiêu mới có thể áp đảo Lâm Nhất đã là nể mặt hắn rồi.  Dần dần, chuyện này chỉ còn lại một phiên bản.  Còn có người nói quá lên là mấy người nhóm Trần Tử Ngọc nổi giận vì hồng nhan, vốn muốn giữ lại mạng cho Lâm Nhất, nhưng Kiếm Nô kia quá cố chấp, không chịu đưa thần thạch Tử Diệu ra, cho nên bị Trần Tử Ngọc giận dữ giết chết.  Dù là ai khi nhắc đến Lâm Nhất cũng tỏ vẻ giễu cợt, châm chọc hắn chỉ là một tên ranh con muốn thu hút sự chú ý của Khuynh Nhược U mà thôi.  Nhưng hắn quá ngông cuồng, không hề biết rằng thành Thiên Lăng này không phải nơi một Tiểu Kiếm Nô như hắn ra oai.  Ba ngày sau.  Sâu trong núi Thiên Lăng, núi non trùng điệp, bên cạnh một hồ nước lâu đời trên đỉnh núi có một thiếu niên áo xanh đang ngồi xếp bằng. Ánh mắt hắn rất sắc bén, sâu trong mắt là sự thù hận vô tận.   Nhưng sắc mặt của hắn lại tựa như nước mùa thu, không có chút dao động.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới sự tô vẽ của con cháu thế gia và đệ tử Tiêu Vân Tông, phong thái của Trần Tử Ngọc trở nên như một vị thần vậy.Bọn họ đều nói Lâm Nhất kia vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Cho rằng ở trên cây Luyện Yêu dựa vào thiên thời địa lợi đánh lui mọi người là có thể áp đảo tất cả thiên tài của thành Thiên Lăng, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.  Nhưng không ai ngờ rằng Trần Tử Ngọc vừa ra tay đã thể hiện phong thái vô địch. Tu vi Âm Dương viên mãn cùng với ý chí võ đạo hàn băng, sau ba chiêu, Kiếm Nô kia đã quỳ dưới đất không dậy nổi, chẳng khác nào một con chó.  Rõ ràng là tự rước lấy nhục…  Nghe thấy lời đồn đó, không ít thiên tài thành Thiên Lăng tỏ vẻ hả hê, không ngừng giễu cợt Lâm Nhất.  Ban đêm, có người nhìn thấy Khuynh Nhược U và một nhóm đệ tử nòng cốt của Tử Nguyệt Động Thiên tiếp kiến Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm trên núi Lạc Thuỷ.  So với thái độ lần trước, thái độ lần này đã khiến rất nhiều người tin tưởng lời đồn Trần Tử Ngọc chém chết Lâm Nhất bằng ba chiêu.  Nhưng cùng lúc đó, cũng có một vài tin đồn lan truyền trong thành Thiên Lăng.  Có người nói Lâm Nhất đúng là đã chết.  Nhưng hắn không chết trong tay Trần Tử Ngọc, cũng không phải bị đánh bại bằng ba chiêu.  Là Trần gia của thành Thiên Lăng triệu hoán bí bảo chuông Huyền Âm, còn để cường giả Bán Bộ Thiên Phách của thế hệ trước đích thân ra tay, dùng chuông Huyền Âm giết chết Lâm Nhất.  Thậm chí cuối cùng chuông Huyền Âm còn nổ tung, tạo thành sức tàn phá đáng sợ, Lâm Nhất ở sâu bên trong cứ thế bị nổ thành tro bụi.  Dù sao hôm đó cũng có khá nhiều võ giả trong mật cảnh Kiếm Tông, không ít người âm thầm nhìn thấy chân tướng.  Nhưng tin tức này vừa truyền ra đã bị trưởng bối Trần gia phản bác, nói rằng cảnh tượng đó là do Lâm Nhất tự bạo. Thậm chí bọn họ còn lấy chuông Huyền Âm ra, nói rằng chuông này chưa hề bị phá huỷ, đều chỉ là nói bừa.  Lâm Nhất đã chết, hơn nữa còn chết dưới ba chiêu của Trần Tử Ngọc.  Ai dám tung tin đồn nhảm chính là đối đầu với Trần gia, một khi phát hiện sẽ giết chết không tha. Đa số các thiên tài của thành Thiên Lăng cũng đều không tin, nhân vật như Trần Tử Ngọc, cần ba chiêu mới có thể áp đảo Lâm Nhất đã là nể mặt hắn rồi.  Dần dần, chuyện này chỉ còn lại một phiên bản.  Còn có người nói quá lên là mấy người nhóm Trần Tử Ngọc nổi giận vì hồng nhan, vốn muốn giữ lại mạng cho Lâm Nhất, nhưng Kiếm Nô kia quá cố chấp, không chịu đưa thần thạch Tử Diệu ra, cho nên bị Trần Tử Ngọc giận dữ giết chết.  Dù là ai khi nhắc đến Lâm Nhất cũng tỏ vẻ giễu cợt, châm chọc hắn chỉ là một tên ranh con muốn thu hút sự chú ý của Khuynh Nhược U mà thôi.  Nhưng hắn quá ngông cuồng, không hề biết rằng thành Thiên Lăng này không phải nơi một Tiểu Kiếm Nô như hắn ra oai.  Ba ngày sau.  Sâu trong núi Thiên Lăng, núi non trùng điệp, bên cạnh một hồ nước lâu đời trên đỉnh núi có một thiếu niên áo xanh đang ngồi xếp bằng. Ánh mắt hắn rất sắc bén, sâu trong mắt là sự thù hận vô tận.   Nhưng sắc mặt của hắn lại tựa như nước mùa thu, không có chút dao động.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới sự tô vẽ của con cháu thế gia và đệ tử Tiêu Vân Tông, phong thái của Trần Tử Ngọc trở nên như một vị thần vậy.Bọn họ đều nói Lâm Nhất kia vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Cho rằng ở trên cây Luyện Yêu dựa vào thiên thời địa lợi đánh lui mọi người là có thể áp đảo tất cả thiên tài của thành Thiên Lăng, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.  Nhưng không ai ngờ rằng Trần Tử Ngọc vừa ra tay đã thể hiện phong thái vô địch. Tu vi Âm Dương viên mãn cùng với ý chí võ đạo hàn băng, sau ba chiêu, Kiếm Nô kia đã quỳ dưới đất không dậy nổi, chẳng khác nào một con chó.  Rõ ràng là tự rước lấy nhục…  Nghe thấy lời đồn đó, không ít thiên tài thành Thiên Lăng tỏ vẻ hả hê, không ngừng giễu cợt Lâm Nhất.  Ban đêm, có người nhìn thấy Khuynh Nhược U và một nhóm đệ tử nòng cốt của Tử Nguyệt Động Thiên tiếp kiến Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm trên núi Lạc Thuỷ.  So với thái độ lần trước, thái độ lần này đã khiến rất nhiều người tin tưởng lời đồn Trần Tử Ngọc chém chết Lâm Nhất bằng ba chiêu.  Nhưng cùng lúc đó, cũng có một vài tin đồn lan truyền trong thành Thiên Lăng.  Có người nói Lâm Nhất đúng là đã chết.  Nhưng hắn không chết trong tay Trần Tử Ngọc, cũng không phải bị đánh bại bằng ba chiêu.  Là Trần gia của thành Thiên Lăng triệu hoán bí bảo chuông Huyền Âm, còn để cường giả Bán Bộ Thiên Phách của thế hệ trước đích thân ra tay, dùng chuông Huyền Âm giết chết Lâm Nhất.  Thậm chí cuối cùng chuông Huyền Âm còn nổ tung, tạo thành sức tàn phá đáng sợ, Lâm Nhất ở sâu bên trong cứ thế bị nổ thành tro bụi.  Dù sao hôm đó cũng có khá nhiều võ giả trong mật cảnh Kiếm Tông, không ít người âm thầm nhìn thấy chân tướng.  Nhưng tin tức này vừa truyền ra đã bị trưởng bối Trần gia phản bác, nói rằng cảnh tượng đó là do Lâm Nhất tự bạo. Thậm chí bọn họ còn lấy chuông Huyền Âm ra, nói rằng chuông này chưa hề bị phá huỷ, đều chỉ là nói bừa.  Lâm Nhất đã chết, hơn nữa còn chết dưới ba chiêu của Trần Tử Ngọc.  Ai dám tung tin đồn nhảm chính là đối đầu với Trần gia, một khi phát hiện sẽ giết chết không tha. Đa số các thiên tài của thành Thiên Lăng cũng đều không tin, nhân vật như Trần Tử Ngọc, cần ba chiêu mới có thể áp đảo Lâm Nhất đã là nể mặt hắn rồi.  Dần dần, chuyện này chỉ còn lại một phiên bản.  Còn có người nói quá lên là mấy người nhóm Trần Tử Ngọc nổi giận vì hồng nhan, vốn muốn giữ lại mạng cho Lâm Nhất, nhưng Kiếm Nô kia quá cố chấp, không chịu đưa thần thạch Tử Diệu ra, cho nên bị Trần Tử Ngọc giận dữ giết chết.  Dù là ai khi nhắc đến Lâm Nhất cũng tỏ vẻ giễu cợt, châm chọc hắn chỉ là một tên ranh con muốn thu hút sự chú ý của Khuynh Nhược U mà thôi.  Nhưng hắn quá ngông cuồng, không hề biết rằng thành Thiên Lăng này không phải nơi một Tiểu Kiếm Nô như hắn ra oai.  Ba ngày sau.  Sâu trong núi Thiên Lăng, núi non trùng điệp, bên cạnh một hồ nước lâu đời trên đỉnh núi có một thiếu niên áo xanh đang ngồi xếp bằng. Ánh mắt hắn rất sắc bén, sâu trong mắt là sự thù hận vô tận.   Nhưng sắc mặt của hắn lại tựa như nước mùa thu, không có chút dao động.  

Chương 2509