“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2518
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một luồng kiếm quang màu tím từ đầu ngón tay bắn ra, mái tóc dài của Lâm Nhất bay phấp phới, vạt áo bồng bềnh trong gió, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa thoát tục như yêu ma, duệ khí giữa hai đầu lông mày thỏa sức phóng thích. XÍU...UU!! Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, giữa luồng duệ khí đang xộc thẳng lên trời, cả người hắn cũng từ từ bay lên không. Mặt hồ vạn trượng phía dưới đột nhiên tách ra, cứ như có một đôi tay khổng lồ đang cứng rắn xé toạc nó ra, dứt khoát và nhẵn nhụi, nước hồ chảy siết như dòng thác. Đây chính là uy lực của Đạn Chỉ Thần Kiếm cảnh giới thứ ba, chia cắt núi sông trong nháy mắt! Lâm Nhất đánh một chưởng giữa không trung, gió và sét nổi lên, thân thể hắn mượn lực từ một chưởng này để phóng thẳng sang bờ bên kia. Bên kia bờ, kén máu vẫn nằm yên ở đó, nhưng tiếng tim đập ngày càng mãnh liệt, Lâm Nhất có thể cảm nhận được lực sinh mệnh bên trong đang bùng nổ. Hiện tại, Lâm Nhất vẫn không biết trạng thái của Tiểu Hồng như thế nào, nhưng chung quy vẫn tốt hơn trước nhiều. Chắc chắn kén máu sẽ bị phá vỡ, có điều, không biết ngựa Huyết Long sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào. Sau khi cất kỹ kén máu, Lâm Nhất vung ống tay áo như mây lên, ánh mắt hướng về phương xa. Ở nơi cuối tầm mắt hắn có một tòa thành, nó được gọi là Thiên Lăng, thuộc lãnh thổ Lôi Châu, là một trong bảy tòa thành lớn. Đám nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt trong thành không xem ai ra gì, tất cả đều ngông cuồng, ngạo mạn, coi người bên ngoài như con sâu cái kiến. Vụ nổ kinh hoàng kia đã trôi qua được mười ngày rồi. Mười ngày qua đi trong chớp mắt, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác như đi qua cả một đời. Trải nghiệm thê thảm ngày đó đã cho hắn thấy tận mắt cái gì gọi là “vô liêm sỉ” thật sự. “Yêu nghiệt à? Ha ha…” Lâm Nhất nhìn phương xa, nhếch miệng cười khẩy. Nụ cười lạnh như băng dường như khiến vạn vật trở nên cô tịch, khí lạnh bao phủ hồ nước, chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí đã ngưng kết thành bông tuyết. Cũng nên đến thành Thiên Lăng một chuyến rồi. Không đợi bóng tối bao trùm khắp núi rừng, thân hình Lâm Nhất lóe lên, thoáng cái biến mất giữa màn đêm mênh mông. Hai ngày sau đó. Thành Thiên Lăng, Lạc Thủy Cư. Tại gian biệt viện mà Lâm Nhất dừng chân, hắn thay một bộ đồ trắng, khoác một cái áo choàng trắng, ngồi uống rượu một mình. Hắn đã trở về từ sơn mạch Thiên Lăng được nửa ngày rồi, và hiện tại đang đợi người. Tuy người mà hắn đợi đến muộn, nhưng Lâm Nhất cũng không có vẻ gì gấp gáp, hắn cũng không lo đối phương sẽ tiết lộ thân phận của mình. Sau nửa canh giờ, có một cơn gió thoảng qua, một bóng người xuất hiện và từ từ bước đến đối diện Lâm Nhất. Đó là Lạc Du, được thế nhân biết đến là ông chủ của Lạc Thủy Cư, và cũng là người mà Lâm Nhất đang đợi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một luồng kiếm quang màu tím từ đầu ngón tay bắn ra, mái tóc dài của Lâm Nhất bay phấp phới, vạt áo bồng bềnh trong gió, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa thoát tục như yêu ma, duệ khí giữa hai đầu lông mày thỏa sức phóng thích. XÍU...UU!! Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, giữa luồng duệ khí đang xộc thẳng lên trời, cả người hắn cũng từ từ bay lên không. Mặt hồ vạn trượng phía dưới đột nhiên tách ra, cứ như có một đôi tay khổng lồ đang cứng rắn xé toạc nó ra, dứt khoát và nhẵn nhụi, nước hồ chảy siết như dòng thác. Đây chính là uy lực của Đạn Chỉ Thần Kiếm cảnh giới thứ ba, chia cắt núi sông trong nháy mắt! Lâm Nhất đánh một chưởng giữa không trung, gió và sét nổi lên, thân thể hắn mượn lực từ một chưởng này để phóng thẳng sang bờ bên kia. Bên kia bờ, kén máu vẫn nằm yên ở đó, nhưng tiếng tim đập ngày càng mãnh liệt, Lâm Nhất có thể cảm nhận được lực sinh mệnh bên trong đang bùng nổ. Hiện tại, Lâm Nhất vẫn không biết trạng thái của Tiểu Hồng như thế nào, nhưng chung quy vẫn tốt hơn trước nhiều. Chắc chắn kén máu sẽ bị phá vỡ, có điều, không biết ngựa Huyết Long sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào. Sau khi cất kỹ kén máu, Lâm Nhất vung ống tay áo như mây lên, ánh mắt hướng về phương xa. Ở nơi cuối tầm mắt hắn có một tòa thành, nó được gọi là Thiên Lăng, thuộc lãnh thổ Lôi Châu, là một trong bảy tòa thành lớn. Đám nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt trong thành không xem ai ra gì, tất cả đều ngông cuồng, ngạo mạn, coi người bên ngoài như con sâu cái kiến. Vụ nổ kinh hoàng kia đã trôi qua được mười ngày rồi. Mười ngày qua đi trong chớp mắt, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác như đi qua cả một đời. Trải nghiệm thê thảm ngày đó đã cho hắn thấy tận mắt cái gì gọi là “vô liêm sỉ” thật sự. “Yêu nghiệt à? Ha ha…” Lâm Nhất nhìn phương xa, nhếch miệng cười khẩy. Nụ cười lạnh như băng dường như khiến vạn vật trở nên cô tịch, khí lạnh bao phủ hồ nước, chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí đã ngưng kết thành bông tuyết. Cũng nên đến thành Thiên Lăng một chuyến rồi. Không đợi bóng tối bao trùm khắp núi rừng, thân hình Lâm Nhất lóe lên, thoáng cái biến mất giữa màn đêm mênh mông. Hai ngày sau đó. Thành Thiên Lăng, Lạc Thủy Cư. Tại gian biệt viện mà Lâm Nhất dừng chân, hắn thay một bộ đồ trắng, khoác một cái áo choàng trắng, ngồi uống rượu một mình. Hắn đã trở về từ sơn mạch Thiên Lăng được nửa ngày rồi, và hiện tại đang đợi người. Tuy người mà hắn đợi đến muộn, nhưng Lâm Nhất cũng không có vẻ gì gấp gáp, hắn cũng không lo đối phương sẽ tiết lộ thân phận của mình. Sau nửa canh giờ, có một cơn gió thoảng qua, một bóng người xuất hiện và từ từ bước đến đối diện Lâm Nhất. Đó là Lạc Du, được thế nhân biết đến là ông chủ của Lạc Thủy Cư, và cũng là người mà Lâm Nhất đang đợi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một luồng kiếm quang màu tím từ đầu ngón tay bắn ra, mái tóc dài của Lâm Nhất bay phấp phới, vạt áo bồng bềnh trong gió, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa thoát tục như yêu ma, duệ khí giữa hai đầu lông mày thỏa sức phóng thích. XÍU...UU!! Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, giữa luồng duệ khí đang xộc thẳng lên trời, cả người hắn cũng từ từ bay lên không. Mặt hồ vạn trượng phía dưới đột nhiên tách ra, cứ như có một đôi tay khổng lồ đang cứng rắn xé toạc nó ra, dứt khoát và nhẵn nhụi, nước hồ chảy siết như dòng thác. Đây chính là uy lực của Đạn Chỉ Thần Kiếm cảnh giới thứ ba, chia cắt núi sông trong nháy mắt! Lâm Nhất đánh một chưởng giữa không trung, gió và sét nổi lên, thân thể hắn mượn lực từ một chưởng này để phóng thẳng sang bờ bên kia. Bên kia bờ, kén máu vẫn nằm yên ở đó, nhưng tiếng tim đập ngày càng mãnh liệt, Lâm Nhất có thể cảm nhận được lực sinh mệnh bên trong đang bùng nổ. Hiện tại, Lâm Nhất vẫn không biết trạng thái của Tiểu Hồng như thế nào, nhưng chung quy vẫn tốt hơn trước nhiều. Chắc chắn kén máu sẽ bị phá vỡ, có điều, không biết ngựa Huyết Long sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào. Sau khi cất kỹ kén máu, Lâm Nhất vung ống tay áo như mây lên, ánh mắt hướng về phương xa. Ở nơi cuối tầm mắt hắn có một tòa thành, nó được gọi là Thiên Lăng, thuộc lãnh thổ Lôi Châu, là một trong bảy tòa thành lớn. Đám nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt trong thành không xem ai ra gì, tất cả đều ngông cuồng, ngạo mạn, coi người bên ngoài như con sâu cái kiến. Vụ nổ kinh hoàng kia đã trôi qua được mười ngày rồi. Mười ngày qua đi trong chớp mắt, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác như đi qua cả một đời. Trải nghiệm thê thảm ngày đó đã cho hắn thấy tận mắt cái gì gọi là “vô liêm sỉ” thật sự. “Yêu nghiệt à? Ha ha…” Lâm Nhất nhìn phương xa, nhếch miệng cười khẩy. Nụ cười lạnh như băng dường như khiến vạn vật trở nên cô tịch, khí lạnh bao phủ hồ nước, chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí đã ngưng kết thành bông tuyết. Cũng nên đến thành Thiên Lăng một chuyến rồi. Không đợi bóng tối bao trùm khắp núi rừng, thân hình Lâm Nhất lóe lên, thoáng cái biến mất giữa màn đêm mênh mông. Hai ngày sau đó. Thành Thiên Lăng, Lạc Thủy Cư. Tại gian biệt viện mà Lâm Nhất dừng chân, hắn thay một bộ đồ trắng, khoác một cái áo choàng trắng, ngồi uống rượu một mình. Hắn đã trở về từ sơn mạch Thiên Lăng được nửa ngày rồi, và hiện tại đang đợi người. Tuy người mà hắn đợi đến muộn, nhưng Lâm Nhất cũng không có vẻ gì gấp gáp, hắn cũng không lo đối phương sẽ tiết lộ thân phận của mình. Sau nửa canh giờ, có một cơn gió thoảng qua, một bóng người xuất hiện và từ từ bước đến đối diện Lâm Nhất. Đó là Lạc Du, được thế nhân biết đến là ông chủ của Lạc Thủy Cư, và cũng là người mà Lâm Nhất đang đợi.