“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2521
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn giơ chén rượu lên, rồi đập mạnh xuống, một tiếng “chiến” ngân vang, hộp đựng kiếm đột ngột bật ra, hằng hà cánh hoa huyết tường vi đắm mình trong luồng khí lạnh như băng, lả tả rơi dưới ánh nắng sớm mai. Lâm Nhất duỗi tay, xuyên qua vô số cánh hoa, bắt lấy chuôi kiếm Táng Hoa. BOANG...! Rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong cuộn trào khiến những cánh hoa đầy trời bay tán loạn, thân kiếm lóe sáng, dưới ánh nắng sớm càng làm nổi bật vẻ đẹp như mộng ảo, mũi kiếm sắc bén để lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương. “Kiếm tốt!” Lâm Nhất thì thầm, dường như kiếm Táng Hoa hiểu được, nó hưng phấn ngân lên. Hắn lại thản nhiên nói: “Có bằng lòng cùng ta đi giết người không?” Ầm! Vừa dứt lời, thân kiếm lập tức phát ra hào quang sáng chói, phút chốc, luồng hào quang này khiến cho ánh nắng sớm mai cũng trở nên mờ nhạt. “Vậy thì đi thôi!” Lâm Nhất nhanh chân rời đi, một người một kiếm tiến thẳng đến núi Lạc Thủy. Ở sườn núi Lạc Thủy có một vùng đất trống cực kỳ rộng lớn. Hôm nay, ba đại bá chủ sẽ tề tụ tại đây, xây dựng ba cái lôi đài cực lớn, mỗi một cái đều có điểm độc đáo và được bố trí hoàn toàn khác biệt. Lôi đài của Thiên Yêu Các có một bức tượng cao ba trượng canh giữ. Đó là một bức tượng nửa người nửa yêu, thoạt nhìn rất dữ tợn, rõ ràng là vật chết nhưng lại có sát khí khủng bố vờn quanh, hai con mắt bằng đá cực kỳ hung tợn, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang thì cắm vô số trường kiếm, mỗi nột thanh đều có duệ khí bao phủ. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, trường kiếm liền phát ra tiếng ngân không dứt, kiếm âm lượn lờ, đinh tai nhức óc, khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Lôi đài của Tử Nguyệt Động Thiên là kỳ lạ nhất, xung quanh không bố trí gì cả, chỉ có một vầng trăng tím treo trên cao. Nơi đây có quy mô rộng lớn, không biết tụ tập bao nhiêu võ giả, chỉ thấy đông nghìn nghịt, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Thiên Yêu Các, Bắc Tuyết Sơn Trang và Tử Nguyệt Động Thiên đều có cao thủ tọa trấn, mỗi một thế lực đều cực kỳ xem trọng lần thu đồ đệ này. Dù sao thì bảng Long Vân vốn tranh giành Long vận, tranh giành số mệnh tại cổ vực Nam Hoa. Số mệnh hưng thì tông môn thịnh, số mệnh suy thì tông môn tất bại. Từ xưa đến nay không có ngoại lệ. Chín đại bá chủ đều hi vọng tên của đệ tử nhà mình càng xuất hiện nhiều trên bảng Long Vân càng tốt, tốt nhất là chiếm hết bảng luôn, độc bá Nam Vực. Tất cả các phái đều có cao thủ tọa trấn, Tử Nguyệt Động Thiên càng cao minh hơn, bọn họ phái Khuynh Nhược U tọa trấn.Nàng ta mặc một bộ váy dài màu tím, tuyệt sắc khuynh thành, dung mạo xinh đẹp vô biên, phong hoa tuyệt đại. Từ xa nhìn lại khiến lòng người hốt hoảng, chợt cảm thấy mặc cảm, dễ dàng bị vẻ ngoài của nàng ta thuyết phục.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn giơ chén rượu lên, rồi đập mạnh xuống, một tiếng “chiến” ngân vang, hộp đựng kiếm đột ngột bật ra, hằng hà cánh hoa huyết tường vi đắm mình trong luồng khí lạnh như băng, lả tả rơi dưới ánh nắng sớm mai. Lâm Nhất duỗi tay, xuyên qua vô số cánh hoa, bắt lấy chuôi kiếm Táng Hoa. BOANG...! Rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong cuộn trào khiến những cánh hoa đầy trời bay tán loạn, thân kiếm lóe sáng, dưới ánh nắng sớm càng làm nổi bật vẻ đẹp như mộng ảo, mũi kiếm sắc bén để lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương. “Kiếm tốt!” Lâm Nhất thì thầm, dường như kiếm Táng Hoa hiểu được, nó hưng phấn ngân lên. Hắn lại thản nhiên nói: “Có bằng lòng cùng ta đi giết người không?” Ầm! Vừa dứt lời, thân kiếm lập tức phát ra hào quang sáng chói, phút chốc, luồng hào quang này khiến cho ánh nắng sớm mai cũng trở nên mờ nhạt. “Vậy thì đi thôi!” Lâm Nhất nhanh chân rời đi, một người một kiếm tiến thẳng đến núi Lạc Thủy. Ở sườn núi Lạc Thủy có một vùng đất trống cực kỳ rộng lớn. Hôm nay, ba đại bá chủ sẽ tề tụ tại đây, xây dựng ba cái lôi đài cực lớn, mỗi một cái đều có điểm độc đáo và được bố trí hoàn toàn khác biệt. Lôi đài của Thiên Yêu Các có một bức tượng cao ba trượng canh giữ. Đó là một bức tượng nửa người nửa yêu, thoạt nhìn rất dữ tợn, rõ ràng là vật chết nhưng lại có sát khí khủng bố vờn quanh, hai con mắt bằng đá cực kỳ hung tợn, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang thì cắm vô số trường kiếm, mỗi nột thanh đều có duệ khí bao phủ. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, trường kiếm liền phát ra tiếng ngân không dứt, kiếm âm lượn lờ, đinh tai nhức óc, khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Lôi đài của Tử Nguyệt Động Thiên là kỳ lạ nhất, xung quanh không bố trí gì cả, chỉ có một vầng trăng tím treo trên cao. Nơi đây có quy mô rộng lớn, không biết tụ tập bao nhiêu võ giả, chỉ thấy đông nghìn nghịt, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Thiên Yêu Các, Bắc Tuyết Sơn Trang và Tử Nguyệt Động Thiên đều có cao thủ tọa trấn, mỗi một thế lực đều cực kỳ xem trọng lần thu đồ đệ này. Dù sao thì bảng Long Vân vốn tranh giành Long vận, tranh giành số mệnh tại cổ vực Nam Hoa. Số mệnh hưng thì tông môn thịnh, số mệnh suy thì tông môn tất bại. Từ xưa đến nay không có ngoại lệ. Chín đại bá chủ đều hi vọng tên của đệ tử nhà mình càng xuất hiện nhiều trên bảng Long Vân càng tốt, tốt nhất là chiếm hết bảng luôn, độc bá Nam Vực. Tất cả các phái đều có cao thủ tọa trấn, Tử Nguyệt Động Thiên càng cao minh hơn, bọn họ phái Khuynh Nhược U tọa trấn.Nàng ta mặc một bộ váy dài màu tím, tuyệt sắc khuynh thành, dung mạo xinh đẹp vô biên, phong hoa tuyệt đại. Từ xa nhìn lại khiến lòng người hốt hoảng, chợt cảm thấy mặc cảm, dễ dàng bị vẻ ngoài của nàng ta thuyết phục.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn giơ chén rượu lên, rồi đập mạnh xuống, một tiếng “chiến” ngân vang, hộp đựng kiếm đột ngột bật ra, hằng hà cánh hoa huyết tường vi đắm mình trong luồng khí lạnh như băng, lả tả rơi dưới ánh nắng sớm mai. Lâm Nhất duỗi tay, xuyên qua vô số cánh hoa, bắt lấy chuôi kiếm Táng Hoa. BOANG...! Rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong cuộn trào khiến những cánh hoa đầy trời bay tán loạn, thân kiếm lóe sáng, dưới ánh nắng sớm càng làm nổi bật vẻ đẹp như mộng ảo, mũi kiếm sắc bén để lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương. “Kiếm tốt!” Lâm Nhất thì thầm, dường như kiếm Táng Hoa hiểu được, nó hưng phấn ngân lên. Hắn lại thản nhiên nói: “Có bằng lòng cùng ta đi giết người không?” Ầm! Vừa dứt lời, thân kiếm lập tức phát ra hào quang sáng chói, phút chốc, luồng hào quang này khiến cho ánh nắng sớm mai cũng trở nên mờ nhạt. “Vậy thì đi thôi!” Lâm Nhất nhanh chân rời đi, một người một kiếm tiến thẳng đến núi Lạc Thủy. Ở sườn núi Lạc Thủy có một vùng đất trống cực kỳ rộng lớn. Hôm nay, ba đại bá chủ sẽ tề tụ tại đây, xây dựng ba cái lôi đài cực lớn, mỗi một cái đều có điểm độc đáo và được bố trí hoàn toàn khác biệt. Lôi đài của Thiên Yêu Các có một bức tượng cao ba trượng canh giữ. Đó là một bức tượng nửa người nửa yêu, thoạt nhìn rất dữ tợn, rõ ràng là vật chết nhưng lại có sát khí khủng bố vờn quanh, hai con mắt bằng đá cực kỳ hung tợn, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang thì cắm vô số trường kiếm, mỗi nột thanh đều có duệ khí bao phủ. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, trường kiếm liền phát ra tiếng ngân không dứt, kiếm âm lượn lờ, đinh tai nhức óc, khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Lôi đài của Tử Nguyệt Động Thiên là kỳ lạ nhất, xung quanh không bố trí gì cả, chỉ có một vầng trăng tím treo trên cao. Nơi đây có quy mô rộng lớn, không biết tụ tập bao nhiêu võ giả, chỉ thấy đông nghìn nghịt, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Thiên Yêu Các, Bắc Tuyết Sơn Trang và Tử Nguyệt Động Thiên đều có cao thủ tọa trấn, mỗi một thế lực đều cực kỳ xem trọng lần thu đồ đệ này. Dù sao thì bảng Long Vân vốn tranh giành Long vận, tranh giành số mệnh tại cổ vực Nam Hoa. Số mệnh hưng thì tông môn thịnh, số mệnh suy thì tông môn tất bại. Từ xưa đến nay không có ngoại lệ. Chín đại bá chủ đều hi vọng tên của đệ tử nhà mình càng xuất hiện nhiều trên bảng Long Vân càng tốt, tốt nhất là chiếm hết bảng luôn, độc bá Nam Vực. Tất cả các phái đều có cao thủ tọa trấn, Tử Nguyệt Động Thiên càng cao minh hơn, bọn họ phái Khuynh Nhược U tọa trấn.Nàng ta mặc một bộ váy dài màu tím, tuyệt sắc khuynh thành, dung mạo xinh đẹp vô biên, phong hoa tuyệt đại. Từ xa nhìn lại khiến lòng người hốt hoảng, chợt cảm thấy mặc cảm, dễ dàng bị vẻ ngoài của nàng ta thuyết phục.