“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2531
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng gầm gừ, tượng yêu thú cao ba trượng nhanh chóng nhào tới, trên người nó tràn ngập huyết sát nồng đậm, đôi mắt đục ngầu chứa đựng phong mang vô cùng đáng sợ, sau đó, nó lại hét to một tiếng, giơ tay đánh về phía Lâm Nhất. Ầm! Lực lượng của tượng yêu thú khá đáng sợ, kể cả Tần Húc sau khi đỡ được sáu chưởng cũng phun ra một ngụm máu tươi, bị thương không nhẹ. Còn có nhiều người còn không đỡ được một chưởng đã bị đánh thành đống thịt nát, vô cùng thê thảm. “Tới đi!” Nhìn thấy yêu thú đã ra tay, trước mắt thiên tài thành Thiên Lăng lập tức sáng lên, bọn họ thấy Lâm Nhất vẫn không nhúc nhích còn tưởng hắn bị doạ sợ ngây người, không khỏi cười châm chọc. Đợi đến khi bàn tay khổng lồ mang theo yêu phong vô tận sắp đánh tới, Lâm Nhất mới di chuyển. Hắn siết chặt năm ngón tay, mười sáu long văn với gần một trăm sáu mươi đỉnh lực lượng Thương Long tập trung trong quyền mang của hắn, dễ dàng đỡ lấy một chưởng kia. Dưới lực lượng của cú đấm này, bên ngoài thân thể của tượng yêu thú trên không trung xuất hiện vô số vết nứt. Vết nứt không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp toàn thân. Sau một tiếng vang lớn, pho tượng ầm ầm vỡ tan, biến thành vô số đá vụn. “Ơ…” Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn đến mức ngây người, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời. Quá rung động! Một quyền đã đánh vỡ tượng yêu thú giữ cửa, cái quỷ gì vậy? Trên hai lôi đài còn lại, Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và Cổ Dương vốn không quá để ý đều vô thức đưa mắt nhìn tới. Ngay cả Khuynh Nhược U đang ngồi ở chỗ của Tử Nguyệt Động Thiên cũng thoáng ngạc nhiên, trạng thái hờ hững trước đó cũng không còn. Mấy trưởng lão của Thiên Yêu Các thì mặt mày hớn hở, mắt sáng lên. Trong thành Thiên Lăng, ngoài Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm, còn có một yêu nghiệt như thế này sao? Nhất định phải giữ được người này lại! Trong lòng bọn họ vô cùng cuồng nhiệt, còn tỏ vẻ mừng rỡ và khiếp sợ không thôi. Vù! Trong đá vụn bay đầy trời, Lâm Nhất chậm rãi rơi xuống lôi đài, hắn đảo mắt nhìn về phía Tần Húc và Âu Dương Hạo.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng gầm gừ, tượng yêu thú cao ba trượng nhanh chóng nhào tới, trên người nó tràn ngập huyết sát nồng đậm, đôi mắt đục ngầu chứa đựng phong mang vô cùng đáng sợ, sau đó, nó lại hét to một tiếng, giơ tay đánh về phía Lâm Nhất. Ầm! Lực lượng của tượng yêu thú khá đáng sợ, kể cả Tần Húc sau khi đỡ được sáu chưởng cũng phun ra một ngụm máu tươi, bị thương không nhẹ. Còn có nhiều người còn không đỡ được một chưởng đã bị đánh thành đống thịt nát, vô cùng thê thảm. “Tới đi!” Nhìn thấy yêu thú đã ra tay, trước mắt thiên tài thành Thiên Lăng lập tức sáng lên, bọn họ thấy Lâm Nhất vẫn không nhúc nhích còn tưởng hắn bị doạ sợ ngây người, không khỏi cười châm chọc. Đợi đến khi bàn tay khổng lồ mang theo yêu phong vô tận sắp đánh tới, Lâm Nhất mới di chuyển. Hắn siết chặt năm ngón tay, mười sáu long văn với gần một trăm sáu mươi đỉnh lực lượng Thương Long tập trung trong quyền mang của hắn, dễ dàng đỡ lấy một chưởng kia. Dưới lực lượng của cú đấm này, bên ngoài thân thể của tượng yêu thú trên không trung xuất hiện vô số vết nứt. Vết nứt không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp toàn thân. Sau một tiếng vang lớn, pho tượng ầm ầm vỡ tan, biến thành vô số đá vụn. “Ơ…” Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn đến mức ngây người, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời. Quá rung động! Một quyền đã đánh vỡ tượng yêu thú giữ cửa, cái quỷ gì vậy? Trên hai lôi đài còn lại, Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và Cổ Dương vốn không quá để ý đều vô thức đưa mắt nhìn tới. Ngay cả Khuynh Nhược U đang ngồi ở chỗ của Tử Nguyệt Động Thiên cũng thoáng ngạc nhiên, trạng thái hờ hững trước đó cũng không còn. Mấy trưởng lão của Thiên Yêu Các thì mặt mày hớn hở, mắt sáng lên. Trong thành Thiên Lăng, ngoài Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm, còn có một yêu nghiệt như thế này sao? Nhất định phải giữ được người này lại! Trong lòng bọn họ vô cùng cuồng nhiệt, còn tỏ vẻ mừng rỡ và khiếp sợ không thôi. Vù! Trong đá vụn bay đầy trời, Lâm Nhất chậm rãi rơi xuống lôi đài, hắn đảo mắt nhìn về phía Tần Húc và Âu Dương Hạo.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng gầm gừ, tượng yêu thú cao ba trượng nhanh chóng nhào tới, trên người nó tràn ngập huyết sát nồng đậm, đôi mắt đục ngầu chứa đựng phong mang vô cùng đáng sợ, sau đó, nó lại hét to một tiếng, giơ tay đánh về phía Lâm Nhất. Ầm! Lực lượng của tượng yêu thú khá đáng sợ, kể cả Tần Húc sau khi đỡ được sáu chưởng cũng phun ra một ngụm máu tươi, bị thương không nhẹ. Còn có nhiều người còn không đỡ được một chưởng đã bị đánh thành đống thịt nát, vô cùng thê thảm. “Tới đi!” Nhìn thấy yêu thú đã ra tay, trước mắt thiên tài thành Thiên Lăng lập tức sáng lên, bọn họ thấy Lâm Nhất vẫn không nhúc nhích còn tưởng hắn bị doạ sợ ngây người, không khỏi cười châm chọc. Đợi đến khi bàn tay khổng lồ mang theo yêu phong vô tận sắp đánh tới, Lâm Nhất mới di chuyển. Hắn siết chặt năm ngón tay, mười sáu long văn với gần một trăm sáu mươi đỉnh lực lượng Thương Long tập trung trong quyền mang của hắn, dễ dàng đỡ lấy một chưởng kia. Dưới lực lượng của cú đấm này, bên ngoài thân thể của tượng yêu thú trên không trung xuất hiện vô số vết nứt. Vết nứt không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp toàn thân. Sau một tiếng vang lớn, pho tượng ầm ầm vỡ tan, biến thành vô số đá vụn. “Ơ…” Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn đến mức ngây người, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời. Quá rung động! Một quyền đã đánh vỡ tượng yêu thú giữ cửa, cái quỷ gì vậy? Trên hai lôi đài còn lại, Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và Cổ Dương vốn không quá để ý đều vô thức đưa mắt nhìn tới. Ngay cả Khuynh Nhược U đang ngồi ở chỗ của Tử Nguyệt Động Thiên cũng thoáng ngạc nhiên, trạng thái hờ hững trước đó cũng không còn. Mấy trưởng lão của Thiên Yêu Các thì mặt mày hớn hở, mắt sáng lên. Trong thành Thiên Lăng, ngoài Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm, còn có một yêu nghiệt như thế này sao? Nhất định phải giữ được người này lại! Trong lòng bọn họ vô cùng cuồng nhiệt, còn tỏ vẻ mừng rỡ và khiếp sợ không thôi. Vù! Trong đá vụn bay đầy trời, Lâm Nhất chậm rãi rơi xuống lôi đài, hắn đảo mắt nhìn về phía Tần Húc và Âu Dương Hạo.