“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2533
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đau đớn dữ dội khiến sắc mặt Tần Húc trở nên vặn vẹo, trông cực kỳ hung tợn, mắt hắn ta đỏ quạch, sát ý kh ủng bố trong mắt tuôn ra. Nhưng cảnh tượng tàn nhẫn hơn đã xuất hiện, không đợi hắn ta kịp tấn công, Lâm Nhất đã nắm lấy cổ tay tay trái của hắn ta, giật mạnh. Roẹt! Máu tươi bắ n ra, cả cánh tay bị Lâm Nhất dùng thủ đoạn cực kỳ bạo ngược xé rách. “Không!” Bên ngoài lôi đài, các trưởng bối Tần gia đang đứng trong đám đông lập tức thay đổi sắc mặt, lửa giận bùng lên trong mắt bọn họ. Cánh tay Tần Húc bị người ta xé mất rồi, sao có thể như vậy được? Hắn ta là một trong thất tú Thiên Lăng, là nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ trẻ của Tần gia, là hi vọng của cả gia tộc. Giờ tay bị mất đi thì có khác gì một kẻ tàn phế chứ? Bọn họ bất chấp tất cả, chỉ muốn xông lên, liều mạng với cái tên kiếm khách áo trắng kia, trực tiếp làm thịt hắn. “Cút!” Nhưng người chủ trì của Thiên Yêu Cát lại nhếch miệng cười, rồi phất tay đẩy lui đám người kia. Đó là một gã đại hán trung niên, ông ta há miệng cười to, có chút tán thưởng Lâm Nhất. Kẻ tàn nhẫn bực này chính là yêu nghiệt mà Thiên Yêu Các bọn họ đang tìm kiếm. Một yêu nghiệt như thế há lại để đám người Tần gia nhúng chàm, lúc này, ông ta cười khẩy và nói: “Thiên Yêu Các ta thu đồ đệ, há lại để các ngươi làm càn, đã lên lôi đài thì phải nghe theo mệnh trời, cút sang một bên hết cho ta”. Rầm! Ông ta đánh ra một trưởng cách không, trực tiếp nện vào người gã trưởng bối Tần gia xông lên đầu tiên. Cả đám bị dọa run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Húc, bọn họ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Âu Dương Hạo ra tay! Đúng lúc này, trên lôi đài, Âu Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, sát ý kh ủng bố bộc phát, hắn ta nắm chặt thanh trường thương nặng nề trong tay, đâm ra một thương khiến lòng người hoảng sợ. Ánh mắt của đám người Tần gia rực sáng, bọn họ chỉ hy vọng Âu Dương Hạo có thể đâm chết Lâm Nhất, tiện tay cứu lấy Tần Húc. Ầm! Một kích này của Âu Dương Hạo cực kỳ xảo trá và độc ác. Khi Lâm Nhất và Tần Húc giao đấu, hắn ta đã nhẫn nhịn một thời gian dài, đợi đến thời điểm thích hợp liền bộc phát. Hệt như loài rắn độc ẩn mình trong bóng tối, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải cắn chết đối phương. Vẻ mặt hắn ta cực kỳ dữ tợn, miệng nhếch lên cười khẩy, thản nhiên nói: “Không cần biết ngươi là ai, chết đi cho ta!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đau đớn dữ dội khiến sắc mặt Tần Húc trở nên vặn vẹo, trông cực kỳ hung tợn, mắt hắn ta đỏ quạch, sát ý kh ủng bố trong mắt tuôn ra. Nhưng cảnh tượng tàn nhẫn hơn đã xuất hiện, không đợi hắn ta kịp tấn công, Lâm Nhất đã nắm lấy cổ tay tay trái của hắn ta, giật mạnh. Roẹt! Máu tươi bắ n ra, cả cánh tay bị Lâm Nhất dùng thủ đoạn cực kỳ bạo ngược xé rách. “Không!” Bên ngoài lôi đài, các trưởng bối Tần gia đang đứng trong đám đông lập tức thay đổi sắc mặt, lửa giận bùng lên trong mắt bọn họ. Cánh tay Tần Húc bị người ta xé mất rồi, sao có thể như vậy được? Hắn ta là một trong thất tú Thiên Lăng, là nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ trẻ của Tần gia, là hi vọng của cả gia tộc. Giờ tay bị mất đi thì có khác gì một kẻ tàn phế chứ? Bọn họ bất chấp tất cả, chỉ muốn xông lên, liều mạng với cái tên kiếm khách áo trắng kia, trực tiếp làm thịt hắn. “Cút!” Nhưng người chủ trì của Thiên Yêu Cát lại nhếch miệng cười, rồi phất tay đẩy lui đám người kia. Đó là một gã đại hán trung niên, ông ta há miệng cười to, có chút tán thưởng Lâm Nhất. Kẻ tàn nhẫn bực này chính là yêu nghiệt mà Thiên Yêu Các bọn họ đang tìm kiếm. Một yêu nghiệt như thế há lại để đám người Tần gia nhúng chàm, lúc này, ông ta cười khẩy và nói: “Thiên Yêu Các ta thu đồ đệ, há lại để các ngươi làm càn, đã lên lôi đài thì phải nghe theo mệnh trời, cút sang một bên hết cho ta”. Rầm! Ông ta đánh ra một trưởng cách không, trực tiếp nện vào người gã trưởng bối Tần gia xông lên đầu tiên. Cả đám bị dọa run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Húc, bọn họ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Âu Dương Hạo ra tay! Đúng lúc này, trên lôi đài, Âu Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, sát ý kh ủng bố bộc phát, hắn ta nắm chặt thanh trường thương nặng nề trong tay, đâm ra một thương khiến lòng người hoảng sợ. Ánh mắt của đám người Tần gia rực sáng, bọn họ chỉ hy vọng Âu Dương Hạo có thể đâm chết Lâm Nhất, tiện tay cứu lấy Tần Húc. Ầm! Một kích này của Âu Dương Hạo cực kỳ xảo trá và độc ác. Khi Lâm Nhất và Tần Húc giao đấu, hắn ta đã nhẫn nhịn một thời gian dài, đợi đến thời điểm thích hợp liền bộc phát. Hệt như loài rắn độc ẩn mình trong bóng tối, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải cắn chết đối phương. Vẻ mặt hắn ta cực kỳ dữ tợn, miệng nhếch lên cười khẩy, thản nhiên nói: “Không cần biết ngươi là ai, chết đi cho ta!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đau đớn dữ dội khiến sắc mặt Tần Húc trở nên vặn vẹo, trông cực kỳ hung tợn, mắt hắn ta đỏ quạch, sát ý kh ủng bố trong mắt tuôn ra. Nhưng cảnh tượng tàn nhẫn hơn đã xuất hiện, không đợi hắn ta kịp tấn công, Lâm Nhất đã nắm lấy cổ tay tay trái của hắn ta, giật mạnh. Roẹt! Máu tươi bắ n ra, cả cánh tay bị Lâm Nhất dùng thủ đoạn cực kỳ bạo ngược xé rách. “Không!” Bên ngoài lôi đài, các trưởng bối Tần gia đang đứng trong đám đông lập tức thay đổi sắc mặt, lửa giận bùng lên trong mắt bọn họ. Cánh tay Tần Húc bị người ta xé mất rồi, sao có thể như vậy được? Hắn ta là một trong thất tú Thiên Lăng, là nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ trẻ của Tần gia, là hi vọng của cả gia tộc. Giờ tay bị mất đi thì có khác gì một kẻ tàn phế chứ? Bọn họ bất chấp tất cả, chỉ muốn xông lên, liều mạng với cái tên kiếm khách áo trắng kia, trực tiếp làm thịt hắn. “Cút!” Nhưng người chủ trì của Thiên Yêu Cát lại nhếch miệng cười, rồi phất tay đẩy lui đám người kia. Đó là một gã đại hán trung niên, ông ta há miệng cười to, có chút tán thưởng Lâm Nhất. Kẻ tàn nhẫn bực này chính là yêu nghiệt mà Thiên Yêu Các bọn họ đang tìm kiếm. Một yêu nghiệt như thế há lại để đám người Tần gia nhúng chàm, lúc này, ông ta cười khẩy và nói: “Thiên Yêu Các ta thu đồ đệ, há lại để các ngươi làm càn, đã lên lôi đài thì phải nghe theo mệnh trời, cút sang một bên hết cho ta”. Rầm! Ông ta đánh ra một trưởng cách không, trực tiếp nện vào người gã trưởng bối Tần gia xông lên đầu tiên. Cả đám bị dọa run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Húc, bọn họ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Âu Dương Hạo ra tay! Đúng lúc này, trên lôi đài, Âu Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, sát ý kh ủng bố bộc phát, hắn ta nắm chặt thanh trường thương nặng nề trong tay, đâm ra một thương khiến lòng người hoảng sợ. Ánh mắt của đám người Tần gia rực sáng, bọn họ chỉ hy vọng Âu Dương Hạo có thể đâm chết Lâm Nhất, tiện tay cứu lấy Tần Húc. Ầm! Một kích này của Âu Dương Hạo cực kỳ xảo trá và độc ác. Khi Lâm Nhất và Tần Húc giao đấu, hắn ta đã nhẫn nhịn một thời gian dài, đợi đến thời điểm thích hợp liền bộc phát. Hệt như loài rắn độc ẩn mình trong bóng tối, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải cắn chết đối phương. Vẻ mặt hắn ta cực kỳ dữ tợn, miệng nhếch lên cười khẩy, thản nhiên nói: “Không cần biết ngươi là ai, chết đi cho ta!”