“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2539
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Chuyện này…” Mọi người hết sức kinh ngạc, cảnh tượng này không ai ngờ tới. Lâm Nhất một thân áo trắng, tay cầm Táng Hoa đã bình an đáp xuống lôi đài, lạnh lùng nói với ba người đám Cổ Dương đang thất thần: “Cùng lên đi, nếu không các người sẽ chết càng thê thảm”. Gió khẽ phất qua, thổi luồng khí tức u ám trong lời nói của Lâm Nhất đến mỗi một ngóc ngách ở lưng núi này. Nơi này tụ tập nhân tài nhiều như mây, yêu nghiệt thành Thiên Lăng đều có mặt, thậm chí có cả Khuynh Nhược U trấn giữ. Nhưng bây giờ, tất cả ánh mắt đều dừng trên người Lâm Nhất. Dưới ánh nhìn của đám đông, hắn mới là tiêu điểm của thịnh hội lần này, không còn nghi ngờ gì nữa.Thất tú Thiên Lăng mới là nhân vật chính? Không có chuyện đó! Kiếm trong tay Lâm Nhất sẽ không chừa lại gì, chém giết một cách vô tình. Cổ Dương, Kim Triển, Kim Dực, ba kẻ yêu nghiệt tân tú của thành Thiên Lăng, xưa nay tỏa sáng rực rỡ, đứng ở trên cao, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã như thế này. Bị người ta chỉ vào mũi, bảo bọn họ cùng xông lên, nếu không sẽ chết càng thảm. “Không biết điều, lần trước đã để ngươi chạy, hôm nay bọn ta giết ngươi một lần nữa là được!” Cổ Dương tế Kiếm Võ Hồn, kiếm khí cuồng bạo giống như cơn bão đáng sợ ngưng tụ từ hàn mang vô tận, cuốn về phía Lâm Nhất. Ngay sau đó Kim Dực ra tay, một đóa hoa có gai ngưng tụ từ ngọn lửa màu vàng không ngừng xoay tròn, giáng xuống từ trên trời, giống như một ngôi sao lửa ập về phía Lâm Nhất. Keng! Lâm Nhất bay lên cao, rút kiếm khỏi vỏ. Khoảnh khắc ấy, kiếm ý trên người hắn bùng phát đến cực hạn. Bá Kiếm tâm pháp vận chuyển trong cơ thể hắn, hắn áo trắng như tuyết, người ở giữa không trung giống như bá chủ tuyệt đại, bễ nghễ tám phương. Một kiếm đâm ra, đóa hoa có gai ngưng tụ từ ngọn lửa như ngôi sao ấy bỗng chốc nứt ra. Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh! Hai cánh tay dang rộng, Lâm Nhất lướt người giết về phía Cổ Dương, hắn như Kim Ô nhanh như tia chớp. Thân pháp của hắn nhanh đến cực hạn, nhưng phong mang của kiếm trong tay còn nhanh hơn. Chỉ chớp mắt, Bá Kiếm kinh hãi trong nháy mắt và Thất Huyền bộ dung hợp gần như hoàn hảo. Nhưng đúng lúc đó, Kim Triển giết tới, hắn ta tế võ hồn Yêu Lang, đánh ra một chưởng. Một chưởng đó bỗng chốc ngưng tụ thành vuốt sói khổng lồ lan tràn khí màu tím ở giữa không trung. Khí màu tím lan tràn ấy vô cùng đáng sợ, giống như chứa đựng kịch độc. Nếu bị một chưởng này đánh trúng sẽ khá khổ sở. Nếu muốn tránh chỉ có thể từ bỏ ra tay với Cổ Dương trước, nhưng một khi từ bỏ, thế tấn công của Cổ Dương sẽ lập tức ập đến như nước lũ. Sau đó, Kim Dực bị đánh lùi cũng sẽ triển khai thế tấn công lần nữa. Đến lúc ấy sẽ hoàn toàn rơi vào nhịp điệu của ba người họ. Nhưng biết rõ là thế cũng phải từ bỏ, bởi vì một chưởng của Kim Triển chớp thời cơ thật sự quá độc. “Hay!” Nhân tài thế gia thành Thiên Lăng nhìn thấy cảnh nay, không khỏi lên tiếng tán thưởng, ba người phối hợp cực kỳ ăn ý. Chung quy cũng là thất tú Thiên Lăng, chỉ cần tế võ hồn, liên thủ với nhau, vẫn có thể khiến Lâm Nhất tiêu hao cạn sức lực.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Chuyện này…” Mọi người hết sức kinh ngạc, cảnh tượng này không ai ngờ tới. Lâm Nhất một thân áo trắng, tay cầm Táng Hoa đã bình an đáp xuống lôi đài, lạnh lùng nói với ba người đám Cổ Dương đang thất thần: “Cùng lên đi, nếu không các người sẽ chết càng thê thảm”. Gió khẽ phất qua, thổi luồng khí tức u ám trong lời nói của Lâm Nhất đến mỗi một ngóc ngách ở lưng núi này. Nơi này tụ tập nhân tài nhiều như mây, yêu nghiệt thành Thiên Lăng đều có mặt, thậm chí có cả Khuynh Nhược U trấn giữ. Nhưng bây giờ, tất cả ánh mắt đều dừng trên người Lâm Nhất. Dưới ánh nhìn của đám đông, hắn mới là tiêu điểm của thịnh hội lần này, không còn nghi ngờ gì nữa.Thất tú Thiên Lăng mới là nhân vật chính? Không có chuyện đó! Kiếm trong tay Lâm Nhất sẽ không chừa lại gì, chém giết một cách vô tình. Cổ Dương, Kim Triển, Kim Dực, ba kẻ yêu nghiệt tân tú của thành Thiên Lăng, xưa nay tỏa sáng rực rỡ, đứng ở trên cao, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã như thế này. Bị người ta chỉ vào mũi, bảo bọn họ cùng xông lên, nếu không sẽ chết càng thảm. “Không biết điều, lần trước đã để ngươi chạy, hôm nay bọn ta giết ngươi một lần nữa là được!” Cổ Dương tế Kiếm Võ Hồn, kiếm khí cuồng bạo giống như cơn bão đáng sợ ngưng tụ từ hàn mang vô tận, cuốn về phía Lâm Nhất. Ngay sau đó Kim Dực ra tay, một đóa hoa có gai ngưng tụ từ ngọn lửa màu vàng không ngừng xoay tròn, giáng xuống từ trên trời, giống như một ngôi sao lửa ập về phía Lâm Nhất. Keng! Lâm Nhất bay lên cao, rút kiếm khỏi vỏ. Khoảnh khắc ấy, kiếm ý trên người hắn bùng phát đến cực hạn. Bá Kiếm tâm pháp vận chuyển trong cơ thể hắn, hắn áo trắng như tuyết, người ở giữa không trung giống như bá chủ tuyệt đại, bễ nghễ tám phương. Một kiếm đâm ra, đóa hoa có gai ngưng tụ từ ngọn lửa như ngôi sao ấy bỗng chốc nứt ra. Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh! Hai cánh tay dang rộng, Lâm Nhất lướt người giết về phía Cổ Dương, hắn như Kim Ô nhanh như tia chớp. Thân pháp của hắn nhanh đến cực hạn, nhưng phong mang của kiếm trong tay còn nhanh hơn. Chỉ chớp mắt, Bá Kiếm kinh hãi trong nháy mắt và Thất Huyền bộ dung hợp gần như hoàn hảo. Nhưng đúng lúc đó, Kim Triển giết tới, hắn ta tế võ hồn Yêu Lang, đánh ra một chưởng. Một chưởng đó bỗng chốc ngưng tụ thành vuốt sói khổng lồ lan tràn khí màu tím ở giữa không trung. Khí màu tím lan tràn ấy vô cùng đáng sợ, giống như chứa đựng kịch độc. Nếu bị một chưởng này đánh trúng sẽ khá khổ sở. Nếu muốn tránh chỉ có thể từ bỏ ra tay với Cổ Dương trước, nhưng một khi từ bỏ, thế tấn công của Cổ Dương sẽ lập tức ập đến như nước lũ. Sau đó, Kim Dực bị đánh lùi cũng sẽ triển khai thế tấn công lần nữa. Đến lúc ấy sẽ hoàn toàn rơi vào nhịp điệu của ba người họ. Nhưng biết rõ là thế cũng phải từ bỏ, bởi vì một chưởng của Kim Triển chớp thời cơ thật sự quá độc. “Hay!” Nhân tài thế gia thành Thiên Lăng nhìn thấy cảnh nay, không khỏi lên tiếng tán thưởng, ba người phối hợp cực kỳ ăn ý. Chung quy cũng là thất tú Thiên Lăng, chỉ cần tế võ hồn, liên thủ với nhau, vẫn có thể khiến Lâm Nhất tiêu hao cạn sức lực.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Chuyện này…” Mọi người hết sức kinh ngạc, cảnh tượng này không ai ngờ tới. Lâm Nhất một thân áo trắng, tay cầm Táng Hoa đã bình an đáp xuống lôi đài, lạnh lùng nói với ba người đám Cổ Dương đang thất thần: “Cùng lên đi, nếu không các người sẽ chết càng thê thảm”. Gió khẽ phất qua, thổi luồng khí tức u ám trong lời nói của Lâm Nhất đến mỗi một ngóc ngách ở lưng núi này. Nơi này tụ tập nhân tài nhiều như mây, yêu nghiệt thành Thiên Lăng đều có mặt, thậm chí có cả Khuynh Nhược U trấn giữ. Nhưng bây giờ, tất cả ánh mắt đều dừng trên người Lâm Nhất. Dưới ánh nhìn của đám đông, hắn mới là tiêu điểm của thịnh hội lần này, không còn nghi ngờ gì nữa.Thất tú Thiên Lăng mới là nhân vật chính? Không có chuyện đó! Kiếm trong tay Lâm Nhất sẽ không chừa lại gì, chém giết một cách vô tình. Cổ Dương, Kim Triển, Kim Dực, ba kẻ yêu nghiệt tân tú của thành Thiên Lăng, xưa nay tỏa sáng rực rỡ, đứng ở trên cao, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã như thế này. Bị người ta chỉ vào mũi, bảo bọn họ cùng xông lên, nếu không sẽ chết càng thảm. “Không biết điều, lần trước đã để ngươi chạy, hôm nay bọn ta giết ngươi một lần nữa là được!” Cổ Dương tế Kiếm Võ Hồn, kiếm khí cuồng bạo giống như cơn bão đáng sợ ngưng tụ từ hàn mang vô tận, cuốn về phía Lâm Nhất. Ngay sau đó Kim Dực ra tay, một đóa hoa có gai ngưng tụ từ ngọn lửa màu vàng không ngừng xoay tròn, giáng xuống từ trên trời, giống như một ngôi sao lửa ập về phía Lâm Nhất. Keng! Lâm Nhất bay lên cao, rút kiếm khỏi vỏ. Khoảnh khắc ấy, kiếm ý trên người hắn bùng phát đến cực hạn. Bá Kiếm tâm pháp vận chuyển trong cơ thể hắn, hắn áo trắng như tuyết, người ở giữa không trung giống như bá chủ tuyệt đại, bễ nghễ tám phương. Một kiếm đâm ra, đóa hoa có gai ngưng tụ từ ngọn lửa như ngôi sao ấy bỗng chốc nứt ra. Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh! Hai cánh tay dang rộng, Lâm Nhất lướt người giết về phía Cổ Dương, hắn như Kim Ô nhanh như tia chớp. Thân pháp của hắn nhanh đến cực hạn, nhưng phong mang của kiếm trong tay còn nhanh hơn. Chỉ chớp mắt, Bá Kiếm kinh hãi trong nháy mắt và Thất Huyền bộ dung hợp gần như hoàn hảo. Nhưng đúng lúc đó, Kim Triển giết tới, hắn ta tế võ hồn Yêu Lang, đánh ra một chưởng. Một chưởng đó bỗng chốc ngưng tụ thành vuốt sói khổng lồ lan tràn khí màu tím ở giữa không trung. Khí màu tím lan tràn ấy vô cùng đáng sợ, giống như chứa đựng kịch độc. Nếu bị một chưởng này đánh trúng sẽ khá khổ sở. Nếu muốn tránh chỉ có thể từ bỏ ra tay với Cổ Dương trước, nhưng một khi từ bỏ, thế tấn công của Cổ Dương sẽ lập tức ập đến như nước lũ. Sau đó, Kim Dực bị đánh lùi cũng sẽ triển khai thế tấn công lần nữa. Đến lúc ấy sẽ hoàn toàn rơi vào nhịp điệu của ba người họ. Nhưng biết rõ là thế cũng phải từ bỏ, bởi vì một chưởng của Kim Triển chớp thời cơ thật sự quá độc. “Hay!” Nhân tài thế gia thành Thiên Lăng nhìn thấy cảnh nay, không khỏi lên tiếng tán thưởng, ba người phối hợp cực kỳ ăn ý. Chung quy cũng là thất tú Thiên Lăng, chỉ cần tế võ hồn, liên thủ với nhau, vẫn có thể khiến Lâm Nhất tiêu hao cạn sức lực.