“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2541

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đúng là không thể tưởng tượng nổi, lúc đó Lâm Nhất phải chịu sự sỉ nhục đến mức nào. Sự vô sỉ mặt dày của đám người này không thể dùng lời nói để hình dung.  Chỉ là rất ít người có thể giống như Lâm Nhất, may mắn nhặt lại một mạng, lập tức cầm kiếm giết ngược trở lại.  Kẻ nào giết ta, tất giết kẻ đó!  Cơn oán hận và lửa giận ai cũng có, nhưng khí phách và dũng khí như vậy thì không phải ai cũng có được.  Kim Triển khoan thai đáp xuống đất, một chưởng này đã tiêu hao một nửa chân nguyên của hắn ta. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, thở dốc, nhìn về phía khói độc mờ mịt ở phía trước. Trong mắt hắn ta lóe lên sự lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Ngu ngốc”.  Hắn ta hiểu rõ một chưởng của mình đáng sợ đến thế nào, dù là Trần Tử Ngọc hay Sở Mộ Viêm chống đỡ một chưởng này cũng thành sống dở chết dở.  Cổ Dương?  Chết cũng chết rồi, hắn ta hoàn toàn không quan tâm, có thể dùng Cổ Dương đổi mạng của Lâm Nhất quả thật không thỏa đáng.  Cuối cùng tên Kiếm Nô này cũng phải chết trong tay ta!  Trên mặt Kim Triển hiện lên vẻ dữ tợn, không đợi khói độc tiêu tan đã mang theo sát ý xông tới phía trước.  Hắn ta không muốn cho Lâm Nhất cơ hội thở lấy hơi, hắn ta muốn nhân lúc hắn bị thương nặng mà giết luôn hắn.  “Cẩn thận!”  Đúng lúc đó, Kim Dực ở xa xa chợt biến sắc, gào đến khản giọng.Ầm!  Trong khói độc lóe lên một tia lửa điện màu bạc chói mắt, trong một khoảnh khắc thoáng qua, nét dữ tợn trên gương mặt cận chiến còn chưa kịp tan hết, kiếm Táng Hoa đã đâm thủng ngực hắn ta. Kiếm quang bùng nổ, cả người Kim Triển bị đánh bay ra ngoài.  Ông ông!  Một kiếm này quá nhanh, cho đến lúc này, mọi người mới nghe thấy âm thanh kiếm ý tranh nhau gào thét.  Khói độc bị đánh tan tác, mười sáu đường long văn phát ra tia lửa điện đùng đùng không dứt, hợp thành chiến giáp Thương Long cổ xưa bao bọc khắp người Lâm Nhất.  Hắn lau sạch vết máu rỉ ra ở khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng, bước từng bước đến.  Mọi người chấn động, Kim Triển đánh ra một chưởng kh ủng bố như vậy, mà Lâm Nhất chỉ bị thương nhẹ, rốt cuộc thân thể hắn mạnh mẽ nhường nào?  “Ca, có phải ta sẽ chết không?”  Kim Dực phi thân qua, đón lấy cơ thể Kim Triển ngay khi hắn ta sắp rơi xuống. Lúc này, kiếm Táng Hoa đã đâm thủng ngực Kim Triển, sắc mặt hắn ta tái nhợt, sinh cơ liên tục xói mòn.  Dù là Thiên Phách thì bị đâm thủng ngực như vậy cũng chỉ có cái chết, huống chi là hắn ta.  Phụt!  Vừa dứt lời, Kim Dực còn chưa kịp lên tiếng an ủi thì Kim Triển đã trút hơi thở cuối cùng.  “Không!”  Hai mắt Kim Dực đỏ ngầu, gào lên một tiếng thấu tận tâm can.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đúng là không thể tưởng tượng nổi, lúc đó Lâm Nhất phải chịu sự sỉ nhục đến mức nào. Sự vô sỉ mặt dày của đám người này không thể dùng lời nói để hình dung.  Chỉ là rất ít người có thể giống như Lâm Nhất, may mắn nhặt lại một mạng, lập tức cầm kiếm giết ngược trở lại.  Kẻ nào giết ta, tất giết kẻ đó!  Cơn oán hận và lửa giận ai cũng có, nhưng khí phách và dũng khí như vậy thì không phải ai cũng có được.  Kim Triển khoan thai đáp xuống đất, một chưởng này đã tiêu hao một nửa chân nguyên của hắn ta. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, thở dốc, nhìn về phía khói độc mờ mịt ở phía trước. Trong mắt hắn ta lóe lên sự lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Ngu ngốc”.  Hắn ta hiểu rõ một chưởng của mình đáng sợ đến thế nào, dù là Trần Tử Ngọc hay Sở Mộ Viêm chống đỡ một chưởng này cũng thành sống dở chết dở.  Cổ Dương?  Chết cũng chết rồi, hắn ta hoàn toàn không quan tâm, có thể dùng Cổ Dương đổi mạng của Lâm Nhất quả thật không thỏa đáng.  Cuối cùng tên Kiếm Nô này cũng phải chết trong tay ta!  Trên mặt Kim Triển hiện lên vẻ dữ tợn, không đợi khói độc tiêu tan đã mang theo sát ý xông tới phía trước.  Hắn ta không muốn cho Lâm Nhất cơ hội thở lấy hơi, hắn ta muốn nhân lúc hắn bị thương nặng mà giết luôn hắn.  “Cẩn thận!”  Đúng lúc đó, Kim Dực ở xa xa chợt biến sắc, gào đến khản giọng.Ầm!  Trong khói độc lóe lên một tia lửa điện màu bạc chói mắt, trong một khoảnh khắc thoáng qua, nét dữ tợn trên gương mặt cận chiến còn chưa kịp tan hết, kiếm Táng Hoa đã đâm thủng ngực hắn ta. Kiếm quang bùng nổ, cả người Kim Triển bị đánh bay ra ngoài.  Ông ông!  Một kiếm này quá nhanh, cho đến lúc này, mọi người mới nghe thấy âm thanh kiếm ý tranh nhau gào thét.  Khói độc bị đánh tan tác, mười sáu đường long văn phát ra tia lửa điện đùng đùng không dứt, hợp thành chiến giáp Thương Long cổ xưa bao bọc khắp người Lâm Nhất.  Hắn lau sạch vết máu rỉ ra ở khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng, bước từng bước đến.  Mọi người chấn động, Kim Triển đánh ra một chưởng kh ủng bố như vậy, mà Lâm Nhất chỉ bị thương nhẹ, rốt cuộc thân thể hắn mạnh mẽ nhường nào?  “Ca, có phải ta sẽ chết không?”  Kim Dực phi thân qua, đón lấy cơ thể Kim Triển ngay khi hắn ta sắp rơi xuống. Lúc này, kiếm Táng Hoa đã đâm thủng ngực Kim Triển, sắc mặt hắn ta tái nhợt, sinh cơ liên tục xói mòn.  Dù là Thiên Phách thì bị đâm thủng ngực như vậy cũng chỉ có cái chết, huống chi là hắn ta.  Phụt!  Vừa dứt lời, Kim Dực còn chưa kịp lên tiếng an ủi thì Kim Triển đã trút hơi thở cuối cùng.  “Không!”  Hai mắt Kim Dực đỏ ngầu, gào lên một tiếng thấu tận tâm can.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đúng là không thể tưởng tượng nổi, lúc đó Lâm Nhất phải chịu sự sỉ nhục đến mức nào. Sự vô sỉ mặt dày của đám người này không thể dùng lời nói để hình dung.  Chỉ là rất ít người có thể giống như Lâm Nhất, may mắn nhặt lại một mạng, lập tức cầm kiếm giết ngược trở lại.  Kẻ nào giết ta, tất giết kẻ đó!  Cơn oán hận và lửa giận ai cũng có, nhưng khí phách và dũng khí như vậy thì không phải ai cũng có được.  Kim Triển khoan thai đáp xuống đất, một chưởng này đã tiêu hao một nửa chân nguyên của hắn ta. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, thở dốc, nhìn về phía khói độc mờ mịt ở phía trước. Trong mắt hắn ta lóe lên sự lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Ngu ngốc”.  Hắn ta hiểu rõ một chưởng của mình đáng sợ đến thế nào, dù là Trần Tử Ngọc hay Sở Mộ Viêm chống đỡ một chưởng này cũng thành sống dở chết dở.  Cổ Dương?  Chết cũng chết rồi, hắn ta hoàn toàn không quan tâm, có thể dùng Cổ Dương đổi mạng của Lâm Nhất quả thật không thỏa đáng.  Cuối cùng tên Kiếm Nô này cũng phải chết trong tay ta!  Trên mặt Kim Triển hiện lên vẻ dữ tợn, không đợi khói độc tiêu tan đã mang theo sát ý xông tới phía trước.  Hắn ta không muốn cho Lâm Nhất cơ hội thở lấy hơi, hắn ta muốn nhân lúc hắn bị thương nặng mà giết luôn hắn.  “Cẩn thận!”  Đúng lúc đó, Kim Dực ở xa xa chợt biến sắc, gào đến khản giọng.Ầm!  Trong khói độc lóe lên một tia lửa điện màu bạc chói mắt, trong một khoảnh khắc thoáng qua, nét dữ tợn trên gương mặt cận chiến còn chưa kịp tan hết, kiếm Táng Hoa đã đâm thủng ngực hắn ta. Kiếm quang bùng nổ, cả người Kim Triển bị đánh bay ra ngoài.  Ông ông!  Một kiếm này quá nhanh, cho đến lúc này, mọi người mới nghe thấy âm thanh kiếm ý tranh nhau gào thét.  Khói độc bị đánh tan tác, mười sáu đường long văn phát ra tia lửa điện đùng đùng không dứt, hợp thành chiến giáp Thương Long cổ xưa bao bọc khắp người Lâm Nhất.  Hắn lau sạch vết máu rỉ ra ở khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng, bước từng bước đến.  Mọi người chấn động, Kim Triển đánh ra một chưởng kh ủng bố như vậy, mà Lâm Nhất chỉ bị thương nhẹ, rốt cuộc thân thể hắn mạnh mẽ nhường nào?  “Ca, có phải ta sẽ chết không?”  Kim Dực phi thân qua, đón lấy cơ thể Kim Triển ngay khi hắn ta sắp rơi xuống. Lúc này, kiếm Táng Hoa đã đâm thủng ngực Kim Triển, sắc mặt hắn ta tái nhợt, sinh cơ liên tục xói mòn.  Dù là Thiên Phách thì bị đâm thủng ngực như vậy cũng chỉ có cái chết, huống chi là hắn ta.  Phụt!  Vừa dứt lời, Kim Dực còn chưa kịp lên tiếng an ủi thì Kim Triển đã trút hơi thở cuối cùng.  “Không!”  Hai mắt Kim Dực đỏ ngầu, gào lên một tiếng thấu tận tâm can.

Chương 2541