“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2547
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Giữa lưng núi, một mảnh yên tĩnh. Cuộc đối thoại đó xem như đã khiến mọi người cảm giác được sát ý không thể hòa giải giữa đôi bên. “Vô sỉ”. Quách Húc lạnh lùng chửi rủa một tiếng, Tử Nguyệt Động Thiên này đang âm thầm xử Lâm Nhất, lại để vầng trăng tím chủ động tấn công Lâm Nhất. Thật sự nghĩ không ra đường đường là bá chủ mà lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy. Giữa đất bằng, Lâm Nhất nhìn sang bàn tay mình, trong tay hắn có khói tím lượn lờ, da dẻ không ngừng lão hóa. Nhưng huyết khí của hắn hùng hậu như biển cả, da dẻ lão hóa nhanh chóng lột xác sống lại. Trong khi không ngừng lặp lại, ánh trăng màu tím ấy tiêu hao hết cũng không thể làm bàn tay Lâm Nhất lão hóa. Ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng màu tím ấy, trong lòng Lâm Nhất đã có tự tin. Vầng trăng tím trông có vẻ quỷ dị, nhưng thực tế cũng chỉ là đang nuốt chửng khí huyết mà thôi, chỉ là thủ đoạn tà tu bàng môn tả đạo. Tương tự như Phệ Huyết Ma Điển của Lôi Vân Tử. Cái gọi là lão hóa hoàn toàn không đáng sợ như trong tưởng tượng. Với khí huyết đáng sợ Thương Long Cửu Biến luyện thành của hắn, tốc độ vầng trăng màu tím nuốt chửng khí huyết của mình hoàn toàn không bằng tốc độ huyết khí của hắn tái tạo. Ầm! Chân Lâm Nhất giẫm mạnh xuống đất, lại bay lên cao lần nữa, bay về phía lôi đài kia. Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc lập tức sáng mắt lên, đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng mỗi người đều nhếch lên một đường cong. Kiếm Nô quả nhiên ngu xuẩn cùng cực. “Chấn chết hắn!” Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, mấy trưởng lão âm thầm kết ấn, vầng trăng màu tím sâu sắc ấy lại hạ xuống lần nữa. Nhưng lần này Lâm Nhất hoàn toàn không quan tâm đ ến ánh trăng rơi xuống trên người, hắn nhướng mày, tiếng rồng kêu trong cơ thể vang lên. Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi nổi dậy! Khí huyết mênh mông sánh ngang với man thú trong cơ thể và sức mạnh sấm sét dày nặng chứa sức mạnh một trăm sáu mươi đỉnh sôi trào trong cơ thể chồng lên nhau, bùng phát tiếng sấm động trời. Tiếng sấm nổ ra, dư âm lan rộng, các võ giả bản địa thành Thiên Lăng ở vòng ngoài bị chấn ù tai lóa mắt, thổ huyết bay ngược đi. “Tan!” Năm ngón tay Lâm Nhất khép chặt, sức mạnh Thương Long dồi dào ngưng tụ ra lôi quang chói mắt trong quyền mang, hoàn toàn che lấp ánh trăng màu tím ấy. Ầm! Trong chu vi mười dặm, lôi quang trong quyền mang của Lâm Nhất giống như là nguồn sáng duy nhất. Quyền mang tia chớp chói mắt ấy đánh mạnh vào vầng trăng màu tím, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, trong vầng trăng tím có máu bắ n ra tung tóe. Rắc! Rắc! Hào quang bên ngoài vầng trăng màu tím giống như thủy tinh vỡ nát để lộ một con nhộng xấu xí to béo. Đó đâu phải là vầng trăng tím gì, rõ ràng là một quả trứng yêu. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Giữa lưng núi, một mảnh yên tĩnh. Cuộc đối thoại đó xem như đã khiến mọi người cảm giác được sát ý không thể hòa giải giữa đôi bên. “Vô sỉ”. Quách Húc lạnh lùng chửi rủa một tiếng, Tử Nguyệt Động Thiên này đang âm thầm xử Lâm Nhất, lại để vầng trăng tím chủ động tấn công Lâm Nhất. Thật sự nghĩ không ra đường đường là bá chủ mà lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy. Giữa đất bằng, Lâm Nhất nhìn sang bàn tay mình, trong tay hắn có khói tím lượn lờ, da dẻ không ngừng lão hóa. Nhưng huyết khí của hắn hùng hậu như biển cả, da dẻ lão hóa nhanh chóng lột xác sống lại. Trong khi không ngừng lặp lại, ánh trăng màu tím ấy tiêu hao hết cũng không thể làm bàn tay Lâm Nhất lão hóa. Ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng màu tím ấy, trong lòng Lâm Nhất đã có tự tin. Vầng trăng tím trông có vẻ quỷ dị, nhưng thực tế cũng chỉ là đang nuốt chửng khí huyết mà thôi, chỉ là thủ đoạn tà tu bàng môn tả đạo. Tương tự như Phệ Huyết Ma Điển của Lôi Vân Tử. Cái gọi là lão hóa hoàn toàn không đáng sợ như trong tưởng tượng. Với khí huyết đáng sợ Thương Long Cửu Biến luyện thành của hắn, tốc độ vầng trăng màu tím nuốt chửng khí huyết của mình hoàn toàn không bằng tốc độ huyết khí của hắn tái tạo. Ầm! Chân Lâm Nhất giẫm mạnh xuống đất, lại bay lên cao lần nữa, bay về phía lôi đài kia. Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc lập tức sáng mắt lên, đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng mỗi người đều nhếch lên một đường cong. Kiếm Nô quả nhiên ngu xuẩn cùng cực. “Chấn chết hắn!” Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, mấy trưởng lão âm thầm kết ấn, vầng trăng màu tím sâu sắc ấy lại hạ xuống lần nữa. Nhưng lần này Lâm Nhất hoàn toàn không quan tâm đ ến ánh trăng rơi xuống trên người, hắn nhướng mày, tiếng rồng kêu trong cơ thể vang lên. Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi nổi dậy! Khí huyết mênh mông sánh ngang với man thú trong cơ thể và sức mạnh sấm sét dày nặng chứa sức mạnh một trăm sáu mươi đỉnh sôi trào trong cơ thể chồng lên nhau, bùng phát tiếng sấm động trời. Tiếng sấm nổ ra, dư âm lan rộng, các võ giả bản địa thành Thiên Lăng ở vòng ngoài bị chấn ù tai lóa mắt, thổ huyết bay ngược đi. “Tan!” Năm ngón tay Lâm Nhất khép chặt, sức mạnh Thương Long dồi dào ngưng tụ ra lôi quang chói mắt trong quyền mang, hoàn toàn che lấp ánh trăng màu tím ấy. Ầm! Trong chu vi mười dặm, lôi quang trong quyền mang của Lâm Nhất giống như là nguồn sáng duy nhất. Quyền mang tia chớp chói mắt ấy đánh mạnh vào vầng trăng màu tím, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, trong vầng trăng tím có máu bắ n ra tung tóe. Rắc! Rắc! Hào quang bên ngoài vầng trăng màu tím giống như thủy tinh vỡ nát để lộ một con nhộng xấu xí to béo. Đó đâu phải là vầng trăng tím gì, rõ ràng là một quả trứng yêu. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Giữa lưng núi, một mảnh yên tĩnh. Cuộc đối thoại đó xem như đã khiến mọi người cảm giác được sát ý không thể hòa giải giữa đôi bên. “Vô sỉ”. Quách Húc lạnh lùng chửi rủa một tiếng, Tử Nguyệt Động Thiên này đang âm thầm xử Lâm Nhất, lại để vầng trăng tím chủ động tấn công Lâm Nhất. Thật sự nghĩ không ra đường đường là bá chủ mà lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy. Giữa đất bằng, Lâm Nhất nhìn sang bàn tay mình, trong tay hắn có khói tím lượn lờ, da dẻ không ngừng lão hóa. Nhưng huyết khí của hắn hùng hậu như biển cả, da dẻ lão hóa nhanh chóng lột xác sống lại. Trong khi không ngừng lặp lại, ánh trăng màu tím ấy tiêu hao hết cũng không thể làm bàn tay Lâm Nhất lão hóa. Ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng màu tím ấy, trong lòng Lâm Nhất đã có tự tin. Vầng trăng tím trông có vẻ quỷ dị, nhưng thực tế cũng chỉ là đang nuốt chửng khí huyết mà thôi, chỉ là thủ đoạn tà tu bàng môn tả đạo. Tương tự như Phệ Huyết Ma Điển của Lôi Vân Tử. Cái gọi là lão hóa hoàn toàn không đáng sợ như trong tưởng tượng. Với khí huyết đáng sợ Thương Long Cửu Biến luyện thành của hắn, tốc độ vầng trăng màu tím nuốt chửng khí huyết của mình hoàn toàn không bằng tốc độ huyết khí của hắn tái tạo. Ầm! Chân Lâm Nhất giẫm mạnh xuống đất, lại bay lên cao lần nữa, bay về phía lôi đài kia. Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc lập tức sáng mắt lên, đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng mỗi người đều nhếch lên một đường cong. Kiếm Nô quả nhiên ngu xuẩn cùng cực. “Chấn chết hắn!” Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, mấy trưởng lão âm thầm kết ấn, vầng trăng màu tím sâu sắc ấy lại hạ xuống lần nữa. Nhưng lần này Lâm Nhất hoàn toàn không quan tâm đ ến ánh trăng rơi xuống trên người, hắn nhướng mày, tiếng rồng kêu trong cơ thể vang lên. Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi nổi dậy! Khí huyết mênh mông sánh ngang với man thú trong cơ thể và sức mạnh sấm sét dày nặng chứa sức mạnh một trăm sáu mươi đỉnh sôi trào trong cơ thể chồng lên nhau, bùng phát tiếng sấm động trời. Tiếng sấm nổ ra, dư âm lan rộng, các võ giả bản địa thành Thiên Lăng ở vòng ngoài bị chấn ù tai lóa mắt, thổ huyết bay ngược đi. “Tan!” Năm ngón tay Lâm Nhất khép chặt, sức mạnh Thương Long dồi dào ngưng tụ ra lôi quang chói mắt trong quyền mang, hoàn toàn che lấp ánh trăng màu tím ấy. Ầm! Trong chu vi mười dặm, lôi quang trong quyền mang của Lâm Nhất giống như là nguồn sáng duy nhất. Quyền mang tia chớp chói mắt ấy đánh mạnh vào vầng trăng màu tím, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, trong vầng trăng tím có máu bắ n ra tung tóe. Rắc! Rắc! Hào quang bên ngoài vầng trăng màu tím giống như thủy tinh vỡ nát để lộ một con nhộng xấu xí to béo. Đó đâu phải là vầng trăng tím gì, rõ ràng là một quả trứng yêu. Ầm!