“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2555

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước khi đến đây, roi này đã được giải phong ấn, là Bảo khí thượng phẩm thăng cấp Bảo khí siêu cấp.  Cũng là chỗ dựa lớn nhất trong chuyến đi này của Lâm Nhất.  Thất tú Thiên Lăng không được thiếu một ai, nhưng lão quỷ âm hiểm vô sỉ Trần Vọng Dã cũng phải chết.  “Giết!”  Lâm Nhất hét lên một tiếng, khí lực khắp toàn thân cuộn trào, roi Tử Diễm Lôi Hoàng thình lình như được rót vào sức sống. Không ngừng phồng lên, chớp mắt đã hoá thành một con giao long đang gào rú phẫn nộ, hung uy vô tận quét sạch tám phương.  Mọi người biến sắc, đáy mắt lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng tránh ra xa.  Chỉ thấy một tia sét chớp nhoáng chiếu rọi cả bầu trời, gương mặt kinh hoàng của tất cả mọi người được chiếu rõ đến từng lỗ chân lông. Mặt ai nấy đều đầy vẻ hoảng hốt, dưới ánh chớp nhức mắt này, dường như bọn họ đều đã bị đông cứng lại.  Uỳnh!  Ánh chớp tan đi, giao long phẫn nộ thét gào, có âm thanh của tiếng kim loại vỡ vụn vang lên tựa như tiếng núi tuyết sụt lún.  Uỳnh ầm ầm!  Chuông Huyền Âm chói lọi kia lập tức bị đập vỡ ngay tại chỗ, sắc mặt Trần Vọng Dã tái ngắt, đôi tay ông ta không ngừng kết ấn, muốn chặn lại đòn tấn công đáng sợ kia.  Nhưng giao long được hoá thành từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại quá đáng sợ, chỉ một thoáng mà đã đập tan hết tất cả thủ đoạn và chiêu thức của ông ta, sau đó hung hăng quất mạnh lên người Trần Vọng Dã.  Phụt!  Một đòn, trên người Trần Vọng Dã đã bị đánh cho máu me be bét, nhất là vết roi ghê rợn in hằn trên gương mặt ông ta.  “Lão quỷ, quỳ xuống đây!”  Biểu cảm của Lâm Nhất dữ tợn, trong mắt hắn bắ n ra hàn ý băng lạnh, xét từ một khía cạnh nào đó, đối với người này, sự hận thù của Lâm Nhất còn sâu hơn nhiều so với Thất tú Thiên Lăng.  Cổ tay hắn vung mạnh, giao long do roi dài biến hoá thành lập tức quấn chặt lấy người Trần Vọng Dã, ánh chớp khủng khiếp lập tức xé toạc lớp da bên ngoài của ông ta.  “Không, không, đừng giết ta”.  Trần Vọng Dã hoảng hồn, nhưng bất kể ông ta giãy giụa thế nào cũng đều không thể tránh thoát được. Cây roi quấn chặt lấy ông ta, từ từ siết chặt lại, thậm chí đã khảm cả vào trong da thịt, làm cho xương cốt của ông ta đứt gãy từng đoạn.  “Chết!”  Lâm Nhất vươn tay quất mạnh, ánh chớp văng tứ phía sau đó cuốn người Trần Vọng Dã về phía mình. Khi cơ thể ông ta đến gần trước mặt hắn, hắn tung ra một cước, không hề do dự mà dẫm mạnh lên cái đầu của đối phương.  Rầm!  Máu tươi tràn ra, đầu của Trần Vọng Dã như một quả dưa hấu bị dẫm mạnh lên sau đó nước văng tung toé ra ngoài.  Trước ánh nhìn bàng hoàng của tất cả mọi người, kẻ mạnh Bán bộ Thiên Phách này cứ thế mà chết, bị Lâm Nhất dẫm chết.  “Đủ rồi”.  Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lẽo quát lên, giây phút khi lời này vừa dứt. Sau lưng Lâm Nhất bị trúng một chưởng khiến cho người bật văng ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước khi đến đây, roi này đã được giải phong ấn, là Bảo khí thượng phẩm thăng cấp Bảo khí siêu cấp.  Cũng là chỗ dựa lớn nhất trong chuyến đi này của Lâm Nhất.  Thất tú Thiên Lăng không được thiếu một ai, nhưng lão quỷ âm hiểm vô sỉ Trần Vọng Dã cũng phải chết.  “Giết!”  Lâm Nhất hét lên một tiếng, khí lực khắp toàn thân cuộn trào, roi Tử Diễm Lôi Hoàng thình lình như được rót vào sức sống. Không ngừng phồng lên, chớp mắt đã hoá thành một con giao long đang gào rú phẫn nộ, hung uy vô tận quét sạch tám phương.  Mọi người biến sắc, đáy mắt lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng tránh ra xa.  Chỉ thấy một tia sét chớp nhoáng chiếu rọi cả bầu trời, gương mặt kinh hoàng của tất cả mọi người được chiếu rõ đến từng lỗ chân lông. Mặt ai nấy đều đầy vẻ hoảng hốt, dưới ánh chớp nhức mắt này, dường như bọn họ đều đã bị đông cứng lại.  Uỳnh!  Ánh chớp tan đi, giao long phẫn nộ thét gào, có âm thanh của tiếng kim loại vỡ vụn vang lên tựa như tiếng núi tuyết sụt lún.  Uỳnh ầm ầm!  Chuông Huyền Âm chói lọi kia lập tức bị đập vỡ ngay tại chỗ, sắc mặt Trần Vọng Dã tái ngắt, đôi tay ông ta không ngừng kết ấn, muốn chặn lại đòn tấn công đáng sợ kia.  Nhưng giao long được hoá thành từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại quá đáng sợ, chỉ một thoáng mà đã đập tan hết tất cả thủ đoạn và chiêu thức của ông ta, sau đó hung hăng quất mạnh lên người Trần Vọng Dã.  Phụt!  Một đòn, trên người Trần Vọng Dã đã bị đánh cho máu me be bét, nhất là vết roi ghê rợn in hằn trên gương mặt ông ta.  “Lão quỷ, quỳ xuống đây!”  Biểu cảm của Lâm Nhất dữ tợn, trong mắt hắn bắ n ra hàn ý băng lạnh, xét từ một khía cạnh nào đó, đối với người này, sự hận thù của Lâm Nhất còn sâu hơn nhiều so với Thất tú Thiên Lăng.  Cổ tay hắn vung mạnh, giao long do roi dài biến hoá thành lập tức quấn chặt lấy người Trần Vọng Dã, ánh chớp khủng khiếp lập tức xé toạc lớp da bên ngoài của ông ta.  “Không, không, đừng giết ta”.  Trần Vọng Dã hoảng hồn, nhưng bất kể ông ta giãy giụa thế nào cũng đều không thể tránh thoát được. Cây roi quấn chặt lấy ông ta, từ từ siết chặt lại, thậm chí đã khảm cả vào trong da thịt, làm cho xương cốt của ông ta đứt gãy từng đoạn.  “Chết!”  Lâm Nhất vươn tay quất mạnh, ánh chớp văng tứ phía sau đó cuốn người Trần Vọng Dã về phía mình. Khi cơ thể ông ta đến gần trước mặt hắn, hắn tung ra một cước, không hề do dự mà dẫm mạnh lên cái đầu của đối phương.  Rầm!  Máu tươi tràn ra, đầu của Trần Vọng Dã như một quả dưa hấu bị dẫm mạnh lên sau đó nước văng tung toé ra ngoài.  Trước ánh nhìn bàng hoàng của tất cả mọi người, kẻ mạnh Bán bộ Thiên Phách này cứ thế mà chết, bị Lâm Nhất dẫm chết.  “Đủ rồi”.  Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lẽo quát lên, giây phút khi lời này vừa dứt. Sau lưng Lâm Nhất bị trúng một chưởng khiến cho người bật văng ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước khi đến đây, roi này đã được giải phong ấn, là Bảo khí thượng phẩm thăng cấp Bảo khí siêu cấp.  Cũng là chỗ dựa lớn nhất trong chuyến đi này của Lâm Nhất.  Thất tú Thiên Lăng không được thiếu một ai, nhưng lão quỷ âm hiểm vô sỉ Trần Vọng Dã cũng phải chết.  “Giết!”  Lâm Nhất hét lên một tiếng, khí lực khắp toàn thân cuộn trào, roi Tử Diễm Lôi Hoàng thình lình như được rót vào sức sống. Không ngừng phồng lên, chớp mắt đã hoá thành một con giao long đang gào rú phẫn nộ, hung uy vô tận quét sạch tám phương.  Mọi người biến sắc, đáy mắt lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng tránh ra xa.  Chỉ thấy một tia sét chớp nhoáng chiếu rọi cả bầu trời, gương mặt kinh hoàng của tất cả mọi người được chiếu rõ đến từng lỗ chân lông. Mặt ai nấy đều đầy vẻ hoảng hốt, dưới ánh chớp nhức mắt này, dường như bọn họ đều đã bị đông cứng lại.  Uỳnh!  Ánh chớp tan đi, giao long phẫn nộ thét gào, có âm thanh của tiếng kim loại vỡ vụn vang lên tựa như tiếng núi tuyết sụt lún.  Uỳnh ầm ầm!  Chuông Huyền Âm chói lọi kia lập tức bị đập vỡ ngay tại chỗ, sắc mặt Trần Vọng Dã tái ngắt, đôi tay ông ta không ngừng kết ấn, muốn chặn lại đòn tấn công đáng sợ kia.  Nhưng giao long được hoá thành từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại quá đáng sợ, chỉ một thoáng mà đã đập tan hết tất cả thủ đoạn và chiêu thức của ông ta, sau đó hung hăng quất mạnh lên người Trần Vọng Dã.  Phụt!  Một đòn, trên người Trần Vọng Dã đã bị đánh cho máu me be bét, nhất là vết roi ghê rợn in hằn trên gương mặt ông ta.  “Lão quỷ, quỳ xuống đây!”  Biểu cảm của Lâm Nhất dữ tợn, trong mắt hắn bắ n ra hàn ý băng lạnh, xét từ một khía cạnh nào đó, đối với người này, sự hận thù của Lâm Nhất còn sâu hơn nhiều so với Thất tú Thiên Lăng.  Cổ tay hắn vung mạnh, giao long do roi dài biến hoá thành lập tức quấn chặt lấy người Trần Vọng Dã, ánh chớp khủng khiếp lập tức xé toạc lớp da bên ngoài của ông ta.  “Không, không, đừng giết ta”.  Trần Vọng Dã hoảng hồn, nhưng bất kể ông ta giãy giụa thế nào cũng đều không thể tránh thoát được. Cây roi quấn chặt lấy ông ta, từ từ siết chặt lại, thậm chí đã khảm cả vào trong da thịt, làm cho xương cốt của ông ta đứt gãy từng đoạn.  “Chết!”  Lâm Nhất vươn tay quất mạnh, ánh chớp văng tứ phía sau đó cuốn người Trần Vọng Dã về phía mình. Khi cơ thể ông ta đến gần trước mặt hắn, hắn tung ra một cước, không hề do dự mà dẫm mạnh lên cái đầu của đối phương.  Rầm!  Máu tươi tràn ra, đầu của Trần Vọng Dã như một quả dưa hấu bị dẫm mạnh lên sau đó nước văng tung toé ra ngoài.  Trước ánh nhìn bàng hoàng của tất cả mọi người, kẻ mạnh Bán bộ Thiên Phách này cứ thế mà chết, bị Lâm Nhất dẫm chết.  “Đủ rồi”.  Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lẽo quát lên, giây phút khi lời này vừa dứt. Sau lưng Lâm Nhất bị trúng một chưởng khiến cho người bật văng ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn.

Chương 2555