“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2565

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên mặt Lâm Nhất lập tức lộ ra ý cười: “Tên hòa thượng này, đêm qua không ở đâu gần đây nhìn trộm đấy chứ?”  “Xì!”  Lưu Thương lập tức mắng: “Tên nhóc ngươi bớt đùa giỡn ta, hòa thượng ta là người đã chính thức xuất gia, có lòng cũng không có gan đó, bị Tô Hàm Nguyệt phát hiện, không đánh chết ta mới lạ. Nói, lần trước ở hoàng cung Đại Tần, có phải ngươi cố ý để lại câu nói đó không”.  Lưu Thương xem như đã hiểu tên nhóc này trông có vẻ mặt mày thanh tú, nhưng lòng dạ cũng rất thâm sâu.  Lần trước ở hoàng cung Đại Tần, nhìn như hắn rất tùy ý nói hắn từng ngủ với phụ nữ, thực ra chỉ là cố ý nói cho mình nghe.  Nhất định là cố ý, vì đố kị hắn ta và Tô Hàm Nguyệt thân thiết với nhau.  Ác độc!  Lúc đó hắn ta như bị sét đánh, buồn bực suýt chút nữa nôn ra máu.  “Hoàn toàn không có chuyện đó, đúng không!”  Lưu Thương lại nốc rượu, hung hăng nhìn Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười híp mắt nói: “Không có, thật sự không phải cố ý, ta từng ngủ thật”.  Phụt!  Lưu Thương phun rượu ra, ho khụ khụ mấy tiếng mới mắng chửi: “Tên khốn, còn nói là không phải cố ý, ta còn sợ ngươi buồn, đến đây mời ngươi uống rượu”.  “Ha ha ha, đi, uống rượu với ta”.  Lâm Nhất đứng dậy cười lớn, khẽ vỗ vào túi trữ vật, một vò Hầu Nhi Tửu xuất hiện.  Lưu Thương lập tức sáng mắt, vội vàng nói: “Đi chậm một chút. Tên nhóc ngươi, rốt cuộc giấu bao nhiêu Hầu Nhi Tửu, thế mà vẫn còn!”  Núi Lạc Thủy, nơi mây mù lượn lờ đỉnh núi, có bục quan vân đứng lặng im.  Trong đình, Lâm Nhất và Lưu Thương ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt một vò Hầu Nhi Tửu, hai người uống bát rượu lớn, tùy ý trò chuyện.  “Lưu Thương, ngươi và Hàm Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì?”  Có chút nghi vấn vướng mắc trong lòng, Lâm Nhất nói cho cùng vẫn rất hiếu kỳ, có vẻ hắn ta biết rất nhiều chuyện của Tô Hàm Nguyệt.  Trong đế quốc Đại Tần, hắn ta và môn phái của mình cũng lúc gần lúc xa, thậm chí còn giao cả quyền pháp như Long Hổ Quyền cho mình, hoàn toàn không hề kiêng dè mấy cấm kị của môn phái.  Nhiều lúc hắn ta đều mang bộ dạng bất cần đời, dường như không quan tâm chuyện gì cả.  Thậm chí trong Long Môn tranh tài lần này, hắn ta còn lựa chọn bỏ cuộc, không xem trọng Quần Long thịnh yến, nói cách khác là không có hứng thú.  Thân phận của hắn ta rất bí ẩn, giữa hắn ta và Tô Hàm Nguyệt có lẽ có chuyện gì đó.  Nếu không, với tính cách của Tô Hàm Nguyệt cũng sẽ không để hắn ta ở bên cạnh, người ngoài không dễ gì tiếp cận nàng.  Lưu Thương nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười cực kỳ chua xót. Hắn ta cầm bát rượu lên uống một ngụm, hồi lâu sau mới thở dài: “Phải bắt đầu kể từ đâu đây? Tô Hàm Nguyệt tuy sinh ra ở đế quốc Đại Tần, nhưng tu vi lại tu luyện từ Đế Huyền Cung. Đế Huyền Cung không nằm ở cổ vực Nam Hoa, cũng không ở Huyền Hoàng, nó ở thế giới mà ta đến”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên mặt Lâm Nhất lập tức lộ ra ý cười: “Tên hòa thượng này, đêm qua không ở đâu gần đây nhìn trộm đấy chứ?”  “Xì!”  Lưu Thương lập tức mắng: “Tên nhóc ngươi bớt đùa giỡn ta, hòa thượng ta là người đã chính thức xuất gia, có lòng cũng không có gan đó, bị Tô Hàm Nguyệt phát hiện, không đánh chết ta mới lạ. Nói, lần trước ở hoàng cung Đại Tần, có phải ngươi cố ý để lại câu nói đó không”.  Lưu Thương xem như đã hiểu tên nhóc này trông có vẻ mặt mày thanh tú, nhưng lòng dạ cũng rất thâm sâu.  Lần trước ở hoàng cung Đại Tần, nhìn như hắn rất tùy ý nói hắn từng ngủ với phụ nữ, thực ra chỉ là cố ý nói cho mình nghe.  Nhất định là cố ý, vì đố kị hắn ta và Tô Hàm Nguyệt thân thiết với nhau.  Ác độc!  Lúc đó hắn ta như bị sét đánh, buồn bực suýt chút nữa nôn ra máu.  “Hoàn toàn không có chuyện đó, đúng không!”  Lưu Thương lại nốc rượu, hung hăng nhìn Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười híp mắt nói: “Không có, thật sự không phải cố ý, ta từng ngủ thật”.  Phụt!  Lưu Thương phun rượu ra, ho khụ khụ mấy tiếng mới mắng chửi: “Tên khốn, còn nói là không phải cố ý, ta còn sợ ngươi buồn, đến đây mời ngươi uống rượu”.  “Ha ha ha, đi, uống rượu với ta”.  Lâm Nhất đứng dậy cười lớn, khẽ vỗ vào túi trữ vật, một vò Hầu Nhi Tửu xuất hiện.  Lưu Thương lập tức sáng mắt, vội vàng nói: “Đi chậm một chút. Tên nhóc ngươi, rốt cuộc giấu bao nhiêu Hầu Nhi Tửu, thế mà vẫn còn!”  Núi Lạc Thủy, nơi mây mù lượn lờ đỉnh núi, có bục quan vân đứng lặng im.  Trong đình, Lâm Nhất và Lưu Thương ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt một vò Hầu Nhi Tửu, hai người uống bát rượu lớn, tùy ý trò chuyện.  “Lưu Thương, ngươi và Hàm Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì?”  Có chút nghi vấn vướng mắc trong lòng, Lâm Nhất nói cho cùng vẫn rất hiếu kỳ, có vẻ hắn ta biết rất nhiều chuyện của Tô Hàm Nguyệt.  Trong đế quốc Đại Tần, hắn ta và môn phái của mình cũng lúc gần lúc xa, thậm chí còn giao cả quyền pháp như Long Hổ Quyền cho mình, hoàn toàn không hề kiêng dè mấy cấm kị của môn phái.  Nhiều lúc hắn ta đều mang bộ dạng bất cần đời, dường như không quan tâm chuyện gì cả.  Thậm chí trong Long Môn tranh tài lần này, hắn ta còn lựa chọn bỏ cuộc, không xem trọng Quần Long thịnh yến, nói cách khác là không có hứng thú.  Thân phận của hắn ta rất bí ẩn, giữa hắn ta và Tô Hàm Nguyệt có lẽ có chuyện gì đó.  Nếu không, với tính cách của Tô Hàm Nguyệt cũng sẽ không để hắn ta ở bên cạnh, người ngoài không dễ gì tiếp cận nàng.  Lưu Thương nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười cực kỳ chua xót. Hắn ta cầm bát rượu lên uống một ngụm, hồi lâu sau mới thở dài: “Phải bắt đầu kể từ đâu đây? Tô Hàm Nguyệt tuy sinh ra ở đế quốc Đại Tần, nhưng tu vi lại tu luyện từ Đế Huyền Cung. Đế Huyền Cung không nằm ở cổ vực Nam Hoa, cũng không ở Huyền Hoàng, nó ở thế giới mà ta đến”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên mặt Lâm Nhất lập tức lộ ra ý cười: “Tên hòa thượng này, đêm qua không ở đâu gần đây nhìn trộm đấy chứ?”  “Xì!”  Lưu Thương lập tức mắng: “Tên nhóc ngươi bớt đùa giỡn ta, hòa thượng ta là người đã chính thức xuất gia, có lòng cũng không có gan đó, bị Tô Hàm Nguyệt phát hiện, không đánh chết ta mới lạ. Nói, lần trước ở hoàng cung Đại Tần, có phải ngươi cố ý để lại câu nói đó không”.  Lưu Thương xem như đã hiểu tên nhóc này trông có vẻ mặt mày thanh tú, nhưng lòng dạ cũng rất thâm sâu.  Lần trước ở hoàng cung Đại Tần, nhìn như hắn rất tùy ý nói hắn từng ngủ với phụ nữ, thực ra chỉ là cố ý nói cho mình nghe.  Nhất định là cố ý, vì đố kị hắn ta và Tô Hàm Nguyệt thân thiết với nhau.  Ác độc!  Lúc đó hắn ta như bị sét đánh, buồn bực suýt chút nữa nôn ra máu.  “Hoàn toàn không có chuyện đó, đúng không!”  Lưu Thương lại nốc rượu, hung hăng nhìn Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười híp mắt nói: “Không có, thật sự không phải cố ý, ta từng ngủ thật”.  Phụt!  Lưu Thương phun rượu ra, ho khụ khụ mấy tiếng mới mắng chửi: “Tên khốn, còn nói là không phải cố ý, ta còn sợ ngươi buồn, đến đây mời ngươi uống rượu”.  “Ha ha ha, đi, uống rượu với ta”.  Lâm Nhất đứng dậy cười lớn, khẽ vỗ vào túi trữ vật, một vò Hầu Nhi Tửu xuất hiện.  Lưu Thương lập tức sáng mắt, vội vàng nói: “Đi chậm một chút. Tên nhóc ngươi, rốt cuộc giấu bao nhiêu Hầu Nhi Tửu, thế mà vẫn còn!”  Núi Lạc Thủy, nơi mây mù lượn lờ đỉnh núi, có bục quan vân đứng lặng im.  Trong đình, Lâm Nhất và Lưu Thương ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt một vò Hầu Nhi Tửu, hai người uống bát rượu lớn, tùy ý trò chuyện.  “Lưu Thương, ngươi và Hàm Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì?”  Có chút nghi vấn vướng mắc trong lòng, Lâm Nhất nói cho cùng vẫn rất hiếu kỳ, có vẻ hắn ta biết rất nhiều chuyện của Tô Hàm Nguyệt.  Trong đế quốc Đại Tần, hắn ta và môn phái của mình cũng lúc gần lúc xa, thậm chí còn giao cả quyền pháp như Long Hổ Quyền cho mình, hoàn toàn không hề kiêng dè mấy cấm kị của môn phái.  Nhiều lúc hắn ta đều mang bộ dạng bất cần đời, dường như không quan tâm chuyện gì cả.  Thậm chí trong Long Môn tranh tài lần này, hắn ta còn lựa chọn bỏ cuộc, không xem trọng Quần Long thịnh yến, nói cách khác là không có hứng thú.  Thân phận của hắn ta rất bí ẩn, giữa hắn ta và Tô Hàm Nguyệt có lẽ có chuyện gì đó.  Nếu không, với tính cách của Tô Hàm Nguyệt cũng sẽ không để hắn ta ở bên cạnh, người ngoài không dễ gì tiếp cận nàng.  Lưu Thương nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười cực kỳ chua xót. Hắn ta cầm bát rượu lên uống một ngụm, hồi lâu sau mới thở dài: “Phải bắt đầu kể từ đâu đây? Tô Hàm Nguyệt tuy sinh ra ở đế quốc Đại Tần, nhưng tu vi lại tu luyện từ Đế Huyền Cung. Đế Huyền Cung không nằm ở cổ vực Nam Hoa, cũng không ở Huyền Hoàng, nó ở thế giới mà ta đến”. 

Chương 2565