“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2583

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất là cao thủ cảnh giới Âm Dương, đứng mũi chịu sào, hắn không chút sợ hãi xông lên trước. Những người khác bị chậm nửa nhịp, số còn lại thì sau khi nghe hiệu lệnh của ông lão áo xám, bọn họ liền cố thủ ở tường thành, đề phòng cá lọt lưới.  “Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”  “Thiên Phá Vân!”  “Sương Hàn Vạn Lý!”  Lâm Nhất vận dụng Tử Diên kiếm quyết, không ngừng thi triển ba sát chiêu lớn của Thủy Nguyệt kiếm pháp. Trong tay hắn, môn kiếm pháp cảnh giới Huyền Võ này đã phát huy được uy lực vô cùng đáng sợ.  Vốn dĩ Ánh Sáng Hạo Nguyệt chỉ có một luồng kiếm quang, nhưng bây giờ đã là mấy trăm luồng kiếm quang màu tím đan xen nhau. Một kiếm chém ra chính là kiếm võng giăng kín trời đất.  Còn Thiên Phá Vân thì càng thêm kh ủng bố, hình thành chín lốc xoáy kiếm cuồng bạo, thoạt nhìn hệt như vòi rồng dài đến trăm trượng, những nơi nó đi qua, không còn sót lại chút gì.  “Tên này… đúng là thích chơi trội…”  Ở một bên khác, khóe miệng Phong Dã co giật, thật sự đã bị chấn động quá mức.  Hắn ta không giống với những người khác, lúc trước, bất kể là ở Long Môn tranh tài hay Mật cảnh Ma Liên, hắn ta đều đã được chứng kiến uy lực của Thủy Nguyệt kiếm pháp.  Nào có khoa trương như vậy, nhưng hiện tại, lực sát thương của môn kiếm pháp này đã tăng gấp mười lần hơn, điều kinh khủng hơn chính là lý giải về kiếm đạo đã hoàn toàn khác biệt.  Không phải ai cũng có thể khiến một môn kiếm pháp cảnh giới Huyền Võ phát huy được uy lực kh ủng bố đến thế.  “Không có gì là kỳ quái, hắn ta sẽ tranh tài cùng với đám yêu nghiệt tuyệt đỉnh trên bảng Long Vân đấy!”  Tả Vân bên cạnh khá là bình tĩnh, chỉ liếc nhìn vài lần rồi tiếp tục ra tay chém giết yêu thú.  Thực lực của hắn ta tiến bộ rất nhiều, tu vi cùng đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong, tuy kém hơn Lâm Nhất, nhưng so với mấy tên yêu nghiệt trên bảng Long Vân thì lại không hề thua kém. Đặc biệt là đao pháp cực kỳ ác liệt và sắc bén của hắn ta, ẩn trong đó có một loại khí phách lớn lao.  “Thật lợi hại, thiếu niên này mạnh đến đáng sợ”.  “Đám kiếm khách trẻ tuổi ở thành Mộ Kiếm e cũng chỉ đến thế”.  “Khó mà nói được, Kiếm Quán ở thành Mộ Kiếm mọc san sát như rừng, lấy kiếm lập thành, cao thủ tề tụ”.  Dù không dốc hết toàn lực, nhưng biểu hiện của Lâm Nhất hiện tại cực kỳ chói mắt, khiến nhiều người phải ngước nhìn, đồng thời, âm thanh bàn tán cũng vang lên liên tục.  Những lời kia truyền vào tai Lâm Nhất, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, tay vẫn không ngừng giết địch.  Lâm Nhất có nhận thực sâu sắc về thú triều hơn những người khác, nên hắn có nhịp điệu của riêng mình. Tuy nhìn như đang cắt rau dưa, quét ngang bốn phía, nhưng trong trận giết chóc này, hắn cũng đang tu hành, dùng thực tiễn để cảm ngộ kiếm đạo.  Vén mây gặp sương, nhìn thấy bản ngã chân chính.  Trong giết chóc vô biên, hắn tung ra tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, hắn đang trau chuốt những gì mình học được, hắn đang liên tục nhận thức bản ngã chân chính của mình.  Tại cổ vực Nam Hoa, trong lớp nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt trẻ tuổi, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đã là cực kỳ xuất sắc, đủ để so với ý chí võ đạo mà những võ giả khác ngộ ra được.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất là cao thủ cảnh giới Âm Dương, đứng mũi chịu sào, hắn không chút sợ hãi xông lên trước. Những người khác bị chậm nửa nhịp, số còn lại thì sau khi nghe hiệu lệnh của ông lão áo xám, bọn họ liền cố thủ ở tường thành, đề phòng cá lọt lưới.  “Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”  “Thiên Phá Vân!”  “Sương Hàn Vạn Lý!”  Lâm Nhất vận dụng Tử Diên kiếm quyết, không ngừng thi triển ba sát chiêu lớn của Thủy Nguyệt kiếm pháp. Trong tay hắn, môn kiếm pháp cảnh giới Huyền Võ này đã phát huy được uy lực vô cùng đáng sợ.  Vốn dĩ Ánh Sáng Hạo Nguyệt chỉ có một luồng kiếm quang, nhưng bây giờ đã là mấy trăm luồng kiếm quang màu tím đan xen nhau. Một kiếm chém ra chính là kiếm võng giăng kín trời đất.  Còn Thiên Phá Vân thì càng thêm kh ủng bố, hình thành chín lốc xoáy kiếm cuồng bạo, thoạt nhìn hệt như vòi rồng dài đến trăm trượng, những nơi nó đi qua, không còn sót lại chút gì.  “Tên này… đúng là thích chơi trội…”  Ở một bên khác, khóe miệng Phong Dã co giật, thật sự đã bị chấn động quá mức.  Hắn ta không giống với những người khác, lúc trước, bất kể là ở Long Môn tranh tài hay Mật cảnh Ma Liên, hắn ta đều đã được chứng kiến uy lực của Thủy Nguyệt kiếm pháp.  Nào có khoa trương như vậy, nhưng hiện tại, lực sát thương của môn kiếm pháp này đã tăng gấp mười lần hơn, điều kinh khủng hơn chính là lý giải về kiếm đạo đã hoàn toàn khác biệt.  Không phải ai cũng có thể khiến một môn kiếm pháp cảnh giới Huyền Võ phát huy được uy lực kh ủng bố đến thế.  “Không có gì là kỳ quái, hắn ta sẽ tranh tài cùng với đám yêu nghiệt tuyệt đỉnh trên bảng Long Vân đấy!”  Tả Vân bên cạnh khá là bình tĩnh, chỉ liếc nhìn vài lần rồi tiếp tục ra tay chém giết yêu thú.  Thực lực của hắn ta tiến bộ rất nhiều, tu vi cùng đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong, tuy kém hơn Lâm Nhất, nhưng so với mấy tên yêu nghiệt trên bảng Long Vân thì lại không hề thua kém. Đặc biệt là đao pháp cực kỳ ác liệt và sắc bén của hắn ta, ẩn trong đó có một loại khí phách lớn lao.  “Thật lợi hại, thiếu niên này mạnh đến đáng sợ”.  “Đám kiếm khách trẻ tuổi ở thành Mộ Kiếm e cũng chỉ đến thế”.  “Khó mà nói được, Kiếm Quán ở thành Mộ Kiếm mọc san sát như rừng, lấy kiếm lập thành, cao thủ tề tụ”.  Dù không dốc hết toàn lực, nhưng biểu hiện của Lâm Nhất hiện tại cực kỳ chói mắt, khiến nhiều người phải ngước nhìn, đồng thời, âm thanh bàn tán cũng vang lên liên tục.  Những lời kia truyền vào tai Lâm Nhất, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, tay vẫn không ngừng giết địch.  Lâm Nhất có nhận thực sâu sắc về thú triều hơn những người khác, nên hắn có nhịp điệu của riêng mình. Tuy nhìn như đang cắt rau dưa, quét ngang bốn phía, nhưng trong trận giết chóc này, hắn cũng đang tu hành, dùng thực tiễn để cảm ngộ kiếm đạo.  Vén mây gặp sương, nhìn thấy bản ngã chân chính.  Trong giết chóc vô biên, hắn tung ra tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, hắn đang trau chuốt những gì mình học được, hắn đang liên tục nhận thức bản ngã chân chính của mình.  Tại cổ vực Nam Hoa, trong lớp nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt trẻ tuổi, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đã là cực kỳ xuất sắc, đủ để so với ý chí võ đạo mà những võ giả khác ngộ ra được.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất là cao thủ cảnh giới Âm Dương, đứng mũi chịu sào, hắn không chút sợ hãi xông lên trước. Những người khác bị chậm nửa nhịp, số còn lại thì sau khi nghe hiệu lệnh của ông lão áo xám, bọn họ liền cố thủ ở tường thành, đề phòng cá lọt lưới.  “Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”  “Thiên Phá Vân!”  “Sương Hàn Vạn Lý!”  Lâm Nhất vận dụng Tử Diên kiếm quyết, không ngừng thi triển ba sát chiêu lớn của Thủy Nguyệt kiếm pháp. Trong tay hắn, môn kiếm pháp cảnh giới Huyền Võ này đã phát huy được uy lực vô cùng đáng sợ.  Vốn dĩ Ánh Sáng Hạo Nguyệt chỉ có một luồng kiếm quang, nhưng bây giờ đã là mấy trăm luồng kiếm quang màu tím đan xen nhau. Một kiếm chém ra chính là kiếm võng giăng kín trời đất.  Còn Thiên Phá Vân thì càng thêm kh ủng bố, hình thành chín lốc xoáy kiếm cuồng bạo, thoạt nhìn hệt như vòi rồng dài đến trăm trượng, những nơi nó đi qua, không còn sót lại chút gì.  “Tên này… đúng là thích chơi trội…”  Ở một bên khác, khóe miệng Phong Dã co giật, thật sự đã bị chấn động quá mức.  Hắn ta không giống với những người khác, lúc trước, bất kể là ở Long Môn tranh tài hay Mật cảnh Ma Liên, hắn ta đều đã được chứng kiến uy lực của Thủy Nguyệt kiếm pháp.  Nào có khoa trương như vậy, nhưng hiện tại, lực sát thương của môn kiếm pháp này đã tăng gấp mười lần hơn, điều kinh khủng hơn chính là lý giải về kiếm đạo đã hoàn toàn khác biệt.  Không phải ai cũng có thể khiến một môn kiếm pháp cảnh giới Huyền Võ phát huy được uy lực kh ủng bố đến thế.  “Không có gì là kỳ quái, hắn ta sẽ tranh tài cùng với đám yêu nghiệt tuyệt đỉnh trên bảng Long Vân đấy!”  Tả Vân bên cạnh khá là bình tĩnh, chỉ liếc nhìn vài lần rồi tiếp tục ra tay chém giết yêu thú.  Thực lực của hắn ta tiến bộ rất nhiều, tu vi cùng đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong, tuy kém hơn Lâm Nhất, nhưng so với mấy tên yêu nghiệt trên bảng Long Vân thì lại không hề thua kém. Đặc biệt là đao pháp cực kỳ ác liệt và sắc bén của hắn ta, ẩn trong đó có một loại khí phách lớn lao.  “Thật lợi hại, thiếu niên này mạnh đến đáng sợ”.  “Đám kiếm khách trẻ tuổi ở thành Mộ Kiếm e cũng chỉ đến thế”.  “Khó mà nói được, Kiếm Quán ở thành Mộ Kiếm mọc san sát như rừng, lấy kiếm lập thành, cao thủ tề tụ”.  Dù không dốc hết toàn lực, nhưng biểu hiện của Lâm Nhất hiện tại cực kỳ chói mắt, khiến nhiều người phải ngước nhìn, đồng thời, âm thanh bàn tán cũng vang lên liên tục.  Những lời kia truyền vào tai Lâm Nhất, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, tay vẫn không ngừng giết địch.  Lâm Nhất có nhận thực sâu sắc về thú triều hơn những người khác, nên hắn có nhịp điệu của riêng mình. Tuy nhìn như đang cắt rau dưa, quét ngang bốn phía, nhưng trong trận giết chóc này, hắn cũng đang tu hành, dùng thực tiễn để cảm ngộ kiếm đạo.  Vén mây gặp sương, nhìn thấy bản ngã chân chính.  Trong giết chóc vô biên, hắn tung ra tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, hắn đang trau chuốt những gì mình học được, hắn đang liên tục nhận thức bản ngã chân chính của mình.  Tại cổ vực Nam Hoa, trong lớp nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt trẻ tuổi, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đã là cực kỳ xuất sắc, đủ để so với ý chí võ đạo mà những võ giả khác ngộ ra được.

Chương 2583