“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2591
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ông ta hóa thành một tia sáng cầu vồng lao thẳng về phía Hám Thiên Ma Viên, ông ta lại lựa chọn chủ động tấn công. Thân pháp của ông ta nhanh hầu như kéo thành một tia chớp giữa đêm đen, nháy mắt đã giết đến trước người Hám Thiên Ma Viên. So với cơ thể to lớn của nó, ông ta trông thật nhỏ bé, nhưng khí thế trên người ông ta lại không hề thua kém. “Diệt Tinh Thiểm!” Ông lão áo xám lao đến gần, trở tay vẫy ra một cây trường thương, mũi thương tỏa ra phong mang rực rỡ như sao băng bùng cháy, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trong nháy mắt, uy áp trên người ông lão áo xám mạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc, thực lực đáng sợ của Bán Bộ Thiên Phách hiện rõ trên người ông ta không thể nghi ngờ. Tia sáng của mũi thương chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của ông lão vô cùng rõ rệt giữa màn đêm. Trong khoảnh khắc đó, dường như không gian đều bị ngưng đọng, gương mặt hóa thành vĩnh hằng dưới sự chiếu sáng của tia lửa. Rất mạnh! Trong lòng Lâm Nhất âm thầm tán thán, một đòn này tích lũy sức mạnh, có thể nói là sát chiêu đỉnh cao của ông lão áo xám. Hắn tự nhủ, với thực lực bây giờ của hắn rất khó đỡ lấy một thương này mà không có thương tích gì. May mắn thì miễn cưỡng tự bảo vệ, không may thì e rằng sẽ lập tức bị xuyên thủng một lỗ. Thương Long Cửu Biến ở trước mặt một thương này không có quá nhiều tự tin. Vù! Nhưng lúc này, dị biến xảy ra. Trong màn đêm vô tận phía sau Hám Thiên Ma Viên có nhiều yêu thú ẩn nấp trong bóng tối, hợp lực khiêng một cột đá dài đến trăm trượng. Cột đá đót dữ tợn, trông giống với cột đá thượng cổ trong đại điện di tích nào đó còn sót lại. Nói là cột đá, nhưng trong tay Hám Thiên Ma Viên lại thuận tay vô cùng, múa may một cách nhẹ nhàng tự nhiên. Nó đón lấy cột đá đó, quét ngang tới như cây gậy, thoáng chốc đánh lên người ông lão áo xám. Tiếng nổ không thể nào hình dung vang vọng trên không trung, phong mang rực rỡ của mũi thương đó lập tức tan vỡ. Ông lão áo xám nôn ra máu, bị đánh rơi xuống đất. Gào! Ông ta vừa mới đáp xuống đất đã bị một con yêu thú cắn vào chân. Không đợi ông lão áo xám dùng sức, vô số yêu thú đã chồng chất lên nhau, nháy mắt nơi ông ta đáp đất, yêu thú chất chồng như núi. Tiếng gào thét đáng sợ vang lên, ông lão áo xám rơi xuống đất lập tức bị xé thành mảnh vụn. Đường đường cao thủ Bán Bộ Thiên Phách lại chết trong tay một đám yêu thú tương tự tạp binh, không thể không nói vô cùng thảm hại. Gào! Gào! Gào!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ông ta hóa thành một tia sáng cầu vồng lao thẳng về phía Hám Thiên Ma Viên, ông ta lại lựa chọn chủ động tấn công. Thân pháp của ông ta nhanh hầu như kéo thành một tia chớp giữa đêm đen, nháy mắt đã giết đến trước người Hám Thiên Ma Viên. So với cơ thể to lớn của nó, ông ta trông thật nhỏ bé, nhưng khí thế trên người ông ta lại không hề thua kém. “Diệt Tinh Thiểm!” Ông lão áo xám lao đến gần, trở tay vẫy ra một cây trường thương, mũi thương tỏa ra phong mang rực rỡ như sao băng bùng cháy, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trong nháy mắt, uy áp trên người ông lão áo xám mạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc, thực lực đáng sợ của Bán Bộ Thiên Phách hiện rõ trên người ông ta không thể nghi ngờ. Tia sáng của mũi thương chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của ông lão vô cùng rõ rệt giữa màn đêm. Trong khoảnh khắc đó, dường như không gian đều bị ngưng đọng, gương mặt hóa thành vĩnh hằng dưới sự chiếu sáng của tia lửa. Rất mạnh! Trong lòng Lâm Nhất âm thầm tán thán, một đòn này tích lũy sức mạnh, có thể nói là sát chiêu đỉnh cao của ông lão áo xám. Hắn tự nhủ, với thực lực bây giờ của hắn rất khó đỡ lấy một thương này mà không có thương tích gì. May mắn thì miễn cưỡng tự bảo vệ, không may thì e rằng sẽ lập tức bị xuyên thủng một lỗ. Thương Long Cửu Biến ở trước mặt một thương này không có quá nhiều tự tin. Vù! Nhưng lúc này, dị biến xảy ra. Trong màn đêm vô tận phía sau Hám Thiên Ma Viên có nhiều yêu thú ẩn nấp trong bóng tối, hợp lực khiêng một cột đá dài đến trăm trượng. Cột đá đót dữ tợn, trông giống với cột đá thượng cổ trong đại điện di tích nào đó còn sót lại. Nói là cột đá, nhưng trong tay Hám Thiên Ma Viên lại thuận tay vô cùng, múa may một cách nhẹ nhàng tự nhiên. Nó đón lấy cột đá đó, quét ngang tới như cây gậy, thoáng chốc đánh lên người ông lão áo xám. Tiếng nổ không thể nào hình dung vang vọng trên không trung, phong mang rực rỡ của mũi thương đó lập tức tan vỡ. Ông lão áo xám nôn ra máu, bị đánh rơi xuống đất. Gào! Ông ta vừa mới đáp xuống đất đã bị một con yêu thú cắn vào chân. Không đợi ông lão áo xám dùng sức, vô số yêu thú đã chồng chất lên nhau, nháy mắt nơi ông ta đáp đất, yêu thú chất chồng như núi. Tiếng gào thét đáng sợ vang lên, ông lão áo xám rơi xuống đất lập tức bị xé thành mảnh vụn. Đường đường cao thủ Bán Bộ Thiên Phách lại chết trong tay một đám yêu thú tương tự tạp binh, không thể không nói vô cùng thảm hại. Gào! Gào! Gào!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ông ta hóa thành một tia sáng cầu vồng lao thẳng về phía Hám Thiên Ma Viên, ông ta lại lựa chọn chủ động tấn công. Thân pháp của ông ta nhanh hầu như kéo thành một tia chớp giữa đêm đen, nháy mắt đã giết đến trước người Hám Thiên Ma Viên. So với cơ thể to lớn của nó, ông ta trông thật nhỏ bé, nhưng khí thế trên người ông ta lại không hề thua kém. “Diệt Tinh Thiểm!” Ông lão áo xám lao đến gần, trở tay vẫy ra một cây trường thương, mũi thương tỏa ra phong mang rực rỡ như sao băng bùng cháy, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trong nháy mắt, uy áp trên người ông lão áo xám mạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc, thực lực đáng sợ của Bán Bộ Thiên Phách hiện rõ trên người ông ta không thể nghi ngờ. Tia sáng của mũi thương chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của ông lão vô cùng rõ rệt giữa màn đêm. Trong khoảnh khắc đó, dường như không gian đều bị ngưng đọng, gương mặt hóa thành vĩnh hằng dưới sự chiếu sáng của tia lửa. Rất mạnh! Trong lòng Lâm Nhất âm thầm tán thán, một đòn này tích lũy sức mạnh, có thể nói là sát chiêu đỉnh cao của ông lão áo xám. Hắn tự nhủ, với thực lực bây giờ của hắn rất khó đỡ lấy một thương này mà không có thương tích gì. May mắn thì miễn cưỡng tự bảo vệ, không may thì e rằng sẽ lập tức bị xuyên thủng một lỗ. Thương Long Cửu Biến ở trước mặt một thương này không có quá nhiều tự tin. Vù! Nhưng lúc này, dị biến xảy ra. Trong màn đêm vô tận phía sau Hám Thiên Ma Viên có nhiều yêu thú ẩn nấp trong bóng tối, hợp lực khiêng một cột đá dài đến trăm trượng. Cột đá đót dữ tợn, trông giống với cột đá thượng cổ trong đại điện di tích nào đó còn sót lại. Nói là cột đá, nhưng trong tay Hám Thiên Ma Viên lại thuận tay vô cùng, múa may một cách nhẹ nhàng tự nhiên. Nó đón lấy cột đá đó, quét ngang tới như cây gậy, thoáng chốc đánh lên người ông lão áo xám. Tiếng nổ không thể nào hình dung vang vọng trên không trung, phong mang rực rỡ của mũi thương đó lập tức tan vỡ. Ông lão áo xám nôn ra máu, bị đánh rơi xuống đất. Gào! Ông ta vừa mới đáp xuống đất đã bị một con yêu thú cắn vào chân. Không đợi ông lão áo xám dùng sức, vô số yêu thú đã chồng chất lên nhau, nháy mắt nơi ông ta đáp đất, yêu thú chất chồng như núi. Tiếng gào thét đáng sợ vang lên, ông lão áo xám rơi xuống đất lập tức bị xé thành mảnh vụn. Đường đường cao thủ Bán Bộ Thiên Phách lại chết trong tay một đám yêu thú tương tự tạp binh, không thể không nói vô cùng thảm hại. Gào! Gào! Gào!