“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2593
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bùm! Khi bóp ch3t người này, cây trụ đá khổng lồ trong tay nó cũng không ngừng quơ qua quơ lại, đánh về phía mấy người ở bên dưới như cây gậy gộc. Phụt! Một số người bị đánh thành thịt nát ngay tại chỗ, dư chấn dao động. Lâm Nhất nhìn thấy Tả Vân và Phong Dã bị dư chấn đánh bay, còn hắn thì hộc ra một búng máu, vừa đáp xuống đất đã có một bầy yêu thú xông tới. Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh! Lâm Nhất bước lên một bước, chạy vụt đi như tia chớp, hắn bước liền chín bước, dùng chân nguyên hùng hậu ngưng tụ chín bóng ảnh. Mỗi bóng ảnh đều chém một nhát kiếm, mỗi tia kiếm quang đều cô đọng thành ánh trăng tím như lửa cháy. Rắc! Rắc! Rắc! Máu bắn tung toé, những con yêu thú nhào tới lần lượt bị chém thành mảnh nhỏ, chết ngay tại chỗ. “Lâm Nhất”. Phong Dã mừng rỡ, suýt chút nữa tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đây. Lâm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn lướt nhanh qua xung quanh, phát hiện ngoại trừ con Hám Thiên Ma Viên này thì những con yêu thú khác cũng không quá nghịch thiên. Có lẽ cũng không hẳn bất ổn như trong tưởng tượng. “Các ngươi đi trước đi, ra ngoài thành mở đường cho những người dân tị nạn kia chạy. Ta sẽ ngăn chặn con Hám Thiên Ma Viên này trước, sau đó tập hợp với các ngươi”. Trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, Lâm Nhất nhanh chóng đưa ra quyết định. “Lâm Nhất, ngươi đang nghĩ gì vậy, cùng đi đi chứ, toà thành này đã bị phá huỷ rồi”. Nghe vậy, Phong Dã lập tức sốt ruột quát. Lâm Nhất nhìn về phía Tả Vân, đối phương gật đầu sau đó kéo Phong Dã đi. “Buông ra, ngươi kéo ta làm gì, Lâm Nhất sẽ chết mất”. Phong Dã nổi giận muốn hất Tả Vân ra, nhưng bất ngờ phát hiện chân nguyên của đối phương vô cùng nặng nề. Đối phương giữ chặt hắn ta chỉ bằng một tay, hoàn toàn không thể hất ra, lúc này hắn ta mới sợ hãi nhận ra. Trong vô thức, thực lực của vị bằng hữu bên nhau sớm chiều với hắn ta này đã vượt xa hắn ta. “Để hắn đi đi, một khi kiếm khách đã quyết định chuyện gì thì sao có thể dễ dàng đổi ý?” Tả Vân chỉ nói một câu, sau đó nhìn ra ngoài thành để tìm điểm đột phá yếu nhất. Nhiều võ giả Tử Phủ bỏ thành đi khiến cả toà thành trì bị yêu thú bao vây, những người bị mắc kẹt trong thành như miếng thịt trên thớt, không ai rời đi được. Chỉ cần tìm được điểm đột phá, dù thế nào thì ít nhất cũng sẽ có một số người chạy thoát được, biện pháp của Lâm Nhất là chính xác. Điều kiện tiên quyết là hắn thật sự có thể ngăn chặn con Hám Thiên Ma Viên kia. Ầm! Khi hai người đang suy nghĩ, Hám Thiên Ma Viên tấn công nhanh như chớp, đánh về phía Lâm Nhất. Bùm! Nơi Lâm Nhất vừa đứng trước đó bị một cây trụ đá khổng lồ chiếm cứ, con Hám Thiên Ma Viên kia không chỉ có sức mạnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bùm! Khi bóp ch3t người này, cây trụ đá khổng lồ trong tay nó cũng không ngừng quơ qua quơ lại, đánh về phía mấy người ở bên dưới như cây gậy gộc. Phụt! Một số người bị đánh thành thịt nát ngay tại chỗ, dư chấn dao động. Lâm Nhất nhìn thấy Tả Vân và Phong Dã bị dư chấn đánh bay, còn hắn thì hộc ra một búng máu, vừa đáp xuống đất đã có một bầy yêu thú xông tới. Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh! Lâm Nhất bước lên một bước, chạy vụt đi như tia chớp, hắn bước liền chín bước, dùng chân nguyên hùng hậu ngưng tụ chín bóng ảnh. Mỗi bóng ảnh đều chém một nhát kiếm, mỗi tia kiếm quang đều cô đọng thành ánh trăng tím như lửa cháy. Rắc! Rắc! Rắc! Máu bắn tung toé, những con yêu thú nhào tới lần lượt bị chém thành mảnh nhỏ, chết ngay tại chỗ. “Lâm Nhất”. Phong Dã mừng rỡ, suýt chút nữa tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đây. Lâm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn lướt nhanh qua xung quanh, phát hiện ngoại trừ con Hám Thiên Ma Viên này thì những con yêu thú khác cũng không quá nghịch thiên. Có lẽ cũng không hẳn bất ổn như trong tưởng tượng. “Các ngươi đi trước đi, ra ngoài thành mở đường cho những người dân tị nạn kia chạy. Ta sẽ ngăn chặn con Hám Thiên Ma Viên này trước, sau đó tập hợp với các ngươi”. Trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, Lâm Nhất nhanh chóng đưa ra quyết định. “Lâm Nhất, ngươi đang nghĩ gì vậy, cùng đi đi chứ, toà thành này đã bị phá huỷ rồi”. Nghe vậy, Phong Dã lập tức sốt ruột quát. Lâm Nhất nhìn về phía Tả Vân, đối phương gật đầu sau đó kéo Phong Dã đi. “Buông ra, ngươi kéo ta làm gì, Lâm Nhất sẽ chết mất”. Phong Dã nổi giận muốn hất Tả Vân ra, nhưng bất ngờ phát hiện chân nguyên của đối phương vô cùng nặng nề. Đối phương giữ chặt hắn ta chỉ bằng một tay, hoàn toàn không thể hất ra, lúc này hắn ta mới sợ hãi nhận ra. Trong vô thức, thực lực của vị bằng hữu bên nhau sớm chiều với hắn ta này đã vượt xa hắn ta. “Để hắn đi đi, một khi kiếm khách đã quyết định chuyện gì thì sao có thể dễ dàng đổi ý?” Tả Vân chỉ nói một câu, sau đó nhìn ra ngoài thành để tìm điểm đột phá yếu nhất. Nhiều võ giả Tử Phủ bỏ thành đi khiến cả toà thành trì bị yêu thú bao vây, những người bị mắc kẹt trong thành như miếng thịt trên thớt, không ai rời đi được. Chỉ cần tìm được điểm đột phá, dù thế nào thì ít nhất cũng sẽ có một số người chạy thoát được, biện pháp của Lâm Nhất là chính xác. Điều kiện tiên quyết là hắn thật sự có thể ngăn chặn con Hám Thiên Ma Viên kia. Ầm! Khi hai người đang suy nghĩ, Hám Thiên Ma Viên tấn công nhanh như chớp, đánh về phía Lâm Nhất. Bùm! Nơi Lâm Nhất vừa đứng trước đó bị một cây trụ đá khổng lồ chiếm cứ, con Hám Thiên Ma Viên kia không chỉ có sức mạnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bùm! Khi bóp ch3t người này, cây trụ đá khổng lồ trong tay nó cũng không ngừng quơ qua quơ lại, đánh về phía mấy người ở bên dưới như cây gậy gộc. Phụt! Một số người bị đánh thành thịt nát ngay tại chỗ, dư chấn dao động. Lâm Nhất nhìn thấy Tả Vân và Phong Dã bị dư chấn đánh bay, còn hắn thì hộc ra một búng máu, vừa đáp xuống đất đã có một bầy yêu thú xông tới. Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh! Lâm Nhất bước lên một bước, chạy vụt đi như tia chớp, hắn bước liền chín bước, dùng chân nguyên hùng hậu ngưng tụ chín bóng ảnh. Mỗi bóng ảnh đều chém một nhát kiếm, mỗi tia kiếm quang đều cô đọng thành ánh trăng tím như lửa cháy. Rắc! Rắc! Rắc! Máu bắn tung toé, những con yêu thú nhào tới lần lượt bị chém thành mảnh nhỏ, chết ngay tại chỗ. “Lâm Nhất”. Phong Dã mừng rỡ, suýt chút nữa tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đây. Lâm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn lướt nhanh qua xung quanh, phát hiện ngoại trừ con Hám Thiên Ma Viên này thì những con yêu thú khác cũng không quá nghịch thiên. Có lẽ cũng không hẳn bất ổn như trong tưởng tượng. “Các ngươi đi trước đi, ra ngoài thành mở đường cho những người dân tị nạn kia chạy. Ta sẽ ngăn chặn con Hám Thiên Ma Viên này trước, sau đó tập hợp với các ngươi”. Trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, Lâm Nhất nhanh chóng đưa ra quyết định. “Lâm Nhất, ngươi đang nghĩ gì vậy, cùng đi đi chứ, toà thành này đã bị phá huỷ rồi”. Nghe vậy, Phong Dã lập tức sốt ruột quát. Lâm Nhất nhìn về phía Tả Vân, đối phương gật đầu sau đó kéo Phong Dã đi. “Buông ra, ngươi kéo ta làm gì, Lâm Nhất sẽ chết mất”. Phong Dã nổi giận muốn hất Tả Vân ra, nhưng bất ngờ phát hiện chân nguyên của đối phương vô cùng nặng nề. Đối phương giữ chặt hắn ta chỉ bằng một tay, hoàn toàn không thể hất ra, lúc này hắn ta mới sợ hãi nhận ra. Trong vô thức, thực lực của vị bằng hữu bên nhau sớm chiều với hắn ta này đã vượt xa hắn ta. “Để hắn đi đi, một khi kiếm khách đã quyết định chuyện gì thì sao có thể dễ dàng đổi ý?” Tả Vân chỉ nói một câu, sau đó nhìn ra ngoài thành để tìm điểm đột phá yếu nhất. Nhiều võ giả Tử Phủ bỏ thành đi khiến cả toà thành trì bị yêu thú bao vây, những người bị mắc kẹt trong thành như miếng thịt trên thớt, không ai rời đi được. Chỉ cần tìm được điểm đột phá, dù thế nào thì ít nhất cũng sẽ có một số người chạy thoát được, biện pháp của Lâm Nhất là chính xác. Điều kiện tiên quyết là hắn thật sự có thể ngăn chặn con Hám Thiên Ma Viên kia. Ầm! Khi hai người đang suy nghĩ, Hám Thiên Ma Viên tấn công nhanh như chớp, đánh về phía Lâm Nhất. Bùm! Nơi Lâm Nhất vừa đứng trước đó bị một cây trụ đá khổng lồ chiếm cứ, con Hám Thiên Ma Viên kia không chỉ có sức mạnh.