“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2644
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước kia, hắn cứ cho rằng kiếm gãy dùng để phong ấn hung hồn, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng là hung hồn phong ấn kiếm gãy. Chẳng lẽ thanh kiếm này còn khủng bố hơn so với tám đại hung hồn liên hợp? Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới thôi suy nghĩ, bí ẩn đáng sợ như thế e là chỉ khi tám hung hồn đều thức tỉnh, hắn mới có thể biết được. “Có lẽ ta bước vào thế giới này vốn không phải chuyện ngoài ý muốn!” Lâm Nhất lẩm bẩm nói, mãi một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng nói tiếp: “Đợi đến trận đại thế kia, có lẽ sẽ tra được một chút chân tướng. Bây giờ vẫn nên kiểm tra kiếm ý Thông Linh trước đã”. Từ Bán Bộ Thông Linh đến kiếm ý Thông Linh hoàn chỉnh, Lâm Nhất có thể đơn giản cảm giác được kiếm ý đã xảy ra biến đổi về chất. Kiếm ý Tiên Thiên vô hình vô chất, nếu có cũng chỉ là duệ khí và khí thế lúc ẩn lúc hiện, nhưng khi gia trì vào kiếm chiêu thì có thể khiến uy lực của kiếm pháp tăng lên gấp bội. Kiếm ý vốn hư vô bất định, vô hình vô chất, nhưng cũng là tồn tại chân chính và cần thiết. Tuy nhiên, kiếm ý Thông Linh thì hoàn toàn khác biệt, cũng là vô hình vô chất, nhưng không hề bất định, mà dường như nó có sinh mệnh, thậm chí khi chạm tay vào có thể cảm nhận được sự hân hoan, mừng rỡ và phấn khích của nó. Những người khác thì e là không thể nói rõ, nhưng nếu là kiếm khách cùng cảnh giới thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhạy cảm phát giác ra được. “Kiếm ý Tiên Thiên vô hình vô ảnh, kiếm ý Thông Linh vô ảnh lại có linh”. Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng khi tự đưa ra kết luận này. Cả hai gần như chỉ kém một chút, nhưng lại chênh lệch như trời với đất. “Ta vừa mới bước vào kiếm ý Thông Linh, cách tiểu thành vẫn còn hơi xa”. Hiển nhiên, Lâm Nhất nhận thức được bản thân mình vẫn còn kém rất nhiều. Ngày đó, hắn nhìn thấy hình ảnh kiếm quang mặc sức bay lượn, xé rách vòm trời, có vô số ngôi sao rơi xuống, nhưng hắn chỉ có vỏn vẹn hơn 100 ngôi sao. Tu luyện kiếm ý Thông Linh càng lên cao, thậm chí có thể cô đọng ngôi sao thành tinh tuyền, khi đó, chỉ nghĩ đến đủ loại dị tượng khủng bố thôi cũng khiến trái tim đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng đến khi tu luyện chân chính, Lâm Nhất lại thật sự chấn động. Hắn hoàn toàn không ngờ kiếm ý Thông Linh lại mạnh mẽ đến như vậy, khiến lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn đạt đến một tầm cao mới, hoàn toàn không giống trước kia. Vô số suy nghĩ vụt qua, hằng hà sa số linh quang trong đầu hắn không ngừng nổ tung. Hắn tu luyện một mạch, đồng thời tìm hiểu chân ý trong thức thứ năm Huyết Trấn Sơn Hà và thức thứ sáu Hoành Đoạn Thái A của Bá Kiếm. Chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu ra. Những chỗ tối nghĩa lúc trước giờ trở nên sáng tỏ, dễ hiểu, mọi sự thông suốt, chỉ cần hiểu ra một điểm là có thể hiểu toàn bộ vấn đề. Loại cảm giác khó tưởng này khiến người ta kinh ngạc không thôi. Đến khi hắn thử dung hợp Huyết Trấn Sơn Hà và Hoành Đoạn Thái A vào Bá Trảm Thiên Hạ thì gặp phải chút phiền toái, tuy nhiên, ban đầu là thế, nhưng sau hơn mười lượt thử nghiệm, nhờ vào kiếm ý Thông Linh mạnh mẽ, hắn đã dung hợp thành công. Đối với một đại sát chiêu khác, Kiếm Phá Sơn Hà, trước kia Lâm Nhất phát giác được có rất nhiều chỗ không hoàn mỹ, nhưng lại không cách nào hiểu rõ được, còn bây giờ thì… chỉ cần tùy ý tu luyện một lát là có thể hiểu ra. Sát chiêu này thiếu tình, hóa ra trong Trần Quang kiếm pháp, nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng chính là chiêu thức quan trọng nhất. Tuy nhiên, trong quá trình dung hợp, rất nhiều dị tượng nhìn thì hoa mắt thật nhưng còn lâu mới đủ tinh luyện.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước kia, hắn cứ cho rằng kiếm gãy dùng để phong ấn hung hồn, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng là hung hồn phong ấn kiếm gãy. Chẳng lẽ thanh kiếm này còn khủng bố hơn so với tám đại hung hồn liên hợp? Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới thôi suy nghĩ, bí ẩn đáng sợ như thế e là chỉ khi tám hung hồn đều thức tỉnh, hắn mới có thể biết được. “Có lẽ ta bước vào thế giới này vốn không phải chuyện ngoài ý muốn!” Lâm Nhất lẩm bẩm nói, mãi một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng nói tiếp: “Đợi đến trận đại thế kia, có lẽ sẽ tra được một chút chân tướng. Bây giờ vẫn nên kiểm tra kiếm ý Thông Linh trước đã”. Từ Bán Bộ Thông Linh đến kiếm ý Thông Linh hoàn chỉnh, Lâm Nhất có thể đơn giản cảm giác được kiếm ý đã xảy ra biến đổi về chất. Kiếm ý Tiên Thiên vô hình vô chất, nếu có cũng chỉ là duệ khí và khí thế lúc ẩn lúc hiện, nhưng khi gia trì vào kiếm chiêu thì có thể khiến uy lực của kiếm pháp tăng lên gấp bội. Kiếm ý vốn hư vô bất định, vô hình vô chất, nhưng cũng là tồn tại chân chính và cần thiết. Tuy nhiên, kiếm ý Thông Linh thì hoàn toàn khác biệt, cũng là vô hình vô chất, nhưng không hề bất định, mà dường như nó có sinh mệnh, thậm chí khi chạm tay vào có thể cảm nhận được sự hân hoan, mừng rỡ và phấn khích của nó. Những người khác thì e là không thể nói rõ, nhưng nếu là kiếm khách cùng cảnh giới thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhạy cảm phát giác ra được. “Kiếm ý Tiên Thiên vô hình vô ảnh, kiếm ý Thông Linh vô ảnh lại có linh”. Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng khi tự đưa ra kết luận này. Cả hai gần như chỉ kém một chút, nhưng lại chênh lệch như trời với đất. “Ta vừa mới bước vào kiếm ý Thông Linh, cách tiểu thành vẫn còn hơi xa”. Hiển nhiên, Lâm Nhất nhận thức được bản thân mình vẫn còn kém rất nhiều. Ngày đó, hắn nhìn thấy hình ảnh kiếm quang mặc sức bay lượn, xé rách vòm trời, có vô số ngôi sao rơi xuống, nhưng hắn chỉ có vỏn vẹn hơn 100 ngôi sao. Tu luyện kiếm ý Thông Linh càng lên cao, thậm chí có thể cô đọng ngôi sao thành tinh tuyền, khi đó, chỉ nghĩ đến đủ loại dị tượng khủng bố thôi cũng khiến trái tim đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng đến khi tu luyện chân chính, Lâm Nhất lại thật sự chấn động. Hắn hoàn toàn không ngờ kiếm ý Thông Linh lại mạnh mẽ đến như vậy, khiến lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn đạt đến một tầm cao mới, hoàn toàn không giống trước kia. Vô số suy nghĩ vụt qua, hằng hà sa số linh quang trong đầu hắn không ngừng nổ tung. Hắn tu luyện một mạch, đồng thời tìm hiểu chân ý trong thức thứ năm Huyết Trấn Sơn Hà và thức thứ sáu Hoành Đoạn Thái A của Bá Kiếm. Chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu ra. Những chỗ tối nghĩa lúc trước giờ trở nên sáng tỏ, dễ hiểu, mọi sự thông suốt, chỉ cần hiểu ra một điểm là có thể hiểu toàn bộ vấn đề. Loại cảm giác khó tưởng này khiến người ta kinh ngạc không thôi. Đến khi hắn thử dung hợp Huyết Trấn Sơn Hà và Hoành Đoạn Thái A vào Bá Trảm Thiên Hạ thì gặp phải chút phiền toái, tuy nhiên, ban đầu là thế, nhưng sau hơn mười lượt thử nghiệm, nhờ vào kiếm ý Thông Linh mạnh mẽ, hắn đã dung hợp thành công. Đối với một đại sát chiêu khác, Kiếm Phá Sơn Hà, trước kia Lâm Nhất phát giác được có rất nhiều chỗ không hoàn mỹ, nhưng lại không cách nào hiểu rõ được, còn bây giờ thì… chỉ cần tùy ý tu luyện một lát là có thể hiểu ra. Sát chiêu này thiếu tình, hóa ra trong Trần Quang kiếm pháp, nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng chính là chiêu thức quan trọng nhất. Tuy nhiên, trong quá trình dung hợp, rất nhiều dị tượng nhìn thì hoa mắt thật nhưng còn lâu mới đủ tinh luyện.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước kia, hắn cứ cho rằng kiếm gãy dùng để phong ấn hung hồn, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng là hung hồn phong ấn kiếm gãy. Chẳng lẽ thanh kiếm này còn khủng bố hơn so với tám đại hung hồn liên hợp? Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới thôi suy nghĩ, bí ẩn đáng sợ như thế e là chỉ khi tám hung hồn đều thức tỉnh, hắn mới có thể biết được. “Có lẽ ta bước vào thế giới này vốn không phải chuyện ngoài ý muốn!” Lâm Nhất lẩm bẩm nói, mãi một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng nói tiếp: “Đợi đến trận đại thế kia, có lẽ sẽ tra được một chút chân tướng. Bây giờ vẫn nên kiểm tra kiếm ý Thông Linh trước đã”. Từ Bán Bộ Thông Linh đến kiếm ý Thông Linh hoàn chỉnh, Lâm Nhất có thể đơn giản cảm giác được kiếm ý đã xảy ra biến đổi về chất. Kiếm ý Tiên Thiên vô hình vô chất, nếu có cũng chỉ là duệ khí và khí thế lúc ẩn lúc hiện, nhưng khi gia trì vào kiếm chiêu thì có thể khiến uy lực của kiếm pháp tăng lên gấp bội. Kiếm ý vốn hư vô bất định, vô hình vô chất, nhưng cũng là tồn tại chân chính và cần thiết. Tuy nhiên, kiếm ý Thông Linh thì hoàn toàn khác biệt, cũng là vô hình vô chất, nhưng không hề bất định, mà dường như nó có sinh mệnh, thậm chí khi chạm tay vào có thể cảm nhận được sự hân hoan, mừng rỡ và phấn khích của nó. Những người khác thì e là không thể nói rõ, nhưng nếu là kiếm khách cùng cảnh giới thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhạy cảm phát giác ra được. “Kiếm ý Tiên Thiên vô hình vô ảnh, kiếm ý Thông Linh vô ảnh lại có linh”. Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng khi tự đưa ra kết luận này. Cả hai gần như chỉ kém một chút, nhưng lại chênh lệch như trời với đất. “Ta vừa mới bước vào kiếm ý Thông Linh, cách tiểu thành vẫn còn hơi xa”. Hiển nhiên, Lâm Nhất nhận thức được bản thân mình vẫn còn kém rất nhiều. Ngày đó, hắn nhìn thấy hình ảnh kiếm quang mặc sức bay lượn, xé rách vòm trời, có vô số ngôi sao rơi xuống, nhưng hắn chỉ có vỏn vẹn hơn 100 ngôi sao. Tu luyện kiếm ý Thông Linh càng lên cao, thậm chí có thể cô đọng ngôi sao thành tinh tuyền, khi đó, chỉ nghĩ đến đủ loại dị tượng khủng bố thôi cũng khiến trái tim đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng đến khi tu luyện chân chính, Lâm Nhất lại thật sự chấn động. Hắn hoàn toàn không ngờ kiếm ý Thông Linh lại mạnh mẽ đến như vậy, khiến lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn đạt đến một tầm cao mới, hoàn toàn không giống trước kia. Vô số suy nghĩ vụt qua, hằng hà sa số linh quang trong đầu hắn không ngừng nổ tung. Hắn tu luyện một mạch, đồng thời tìm hiểu chân ý trong thức thứ năm Huyết Trấn Sơn Hà và thức thứ sáu Hoành Đoạn Thái A của Bá Kiếm. Chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu ra. Những chỗ tối nghĩa lúc trước giờ trở nên sáng tỏ, dễ hiểu, mọi sự thông suốt, chỉ cần hiểu ra một điểm là có thể hiểu toàn bộ vấn đề. Loại cảm giác khó tưởng này khiến người ta kinh ngạc không thôi. Đến khi hắn thử dung hợp Huyết Trấn Sơn Hà và Hoành Đoạn Thái A vào Bá Trảm Thiên Hạ thì gặp phải chút phiền toái, tuy nhiên, ban đầu là thế, nhưng sau hơn mười lượt thử nghiệm, nhờ vào kiếm ý Thông Linh mạnh mẽ, hắn đã dung hợp thành công. Đối với một đại sát chiêu khác, Kiếm Phá Sơn Hà, trước kia Lâm Nhất phát giác được có rất nhiều chỗ không hoàn mỹ, nhưng lại không cách nào hiểu rõ được, còn bây giờ thì… chỉ cần tùy ý tu luyện một lát là có thể hiểu ra. Sát chiêu này thiếu tình, hóa ra trong Trần Quang kiếm pháp, nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng chính là chiêu thức quan trọng nhất. Tuy nhiên, trong quá trình dung hợp, rất nhiều dị tượng nhìn thì hoa mắt thật nhưng còn lâu mới đủ tinh luyện.