“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2676
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đám người nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, môi run run, mãi một lúc lâu sau, bọn họ mới nói: “Chúng ta sẽ chuyển lời của ngươi cho các vị thái thượng trưởng lão, cáo từ!” Các trưởng lão lòng như tro tàn, ngay cả Văn Ngạn Bác mà cũng bị Lâm Nhất dùng một quyền đánh chết, thử hỏi Hỗn Nguyên môn có gì để đấu với hắn? Nếu hắn nhất quyết muốn Hỗn Nguyên môn giải tán thì e là các vị… thái thượng trưởng lão cũng không thể làm gì hơn. Huống chi, con yêu thú bên người Lâm Nhất có thực lực cực kỳ khủng bố, thậm chí không cần hắn ra tay, chỉ một mình nó thôi đã đủ tiêu diện Hỗn Nguyên môn. “Lâm Nhất, ngươi thật sự muốn làm vậy?” Lạc Phong trưởng lão nhíu mày, mở miệng hỏi. Ông ta e ngại làm vậy có hơi tuyệt tình. “Ừm, Văn Ngạn Bác chỉ là một tên ngụy Thiên Phách mà cũng dám hống hách ngang ngược như vậy, nếu ông ta có thực lực như ta, e rằng Lăng Tiêu Kiếm Các đã sớm bị ông ta tiêu diệt. Ta đối xử với tông môn của ông ta như thế đã đủ nhân từ rồi!” Dừng một lúc, sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, hắn thấp giọng nói: “Trước kia, Hỗn Nguyên môn đã nhiều lần phái người đánh lén ta, dù ông ta không tìm đến thì ta cũng sẽ đến tìm ông ta để tính cho xong món nợ này”. Nghe vậy, Lạc Phong không nói gì thêm. Còn các đệ tử của Kiếm Các thì hiển nhiên là vỗ tay khen hay, nửa năm qua bọn họ đã bị Hỗn Nguyên môn làm nhục quá nhiều, cho nên hành động của Lâm Nhất lần này coi như giúp trút giận thay bọn họ, đồng thời cũng xây dựng uy danh Kiếm Các. Chưa đến một ngày, chuyện Lâm Nhất mạnh mẽ quay về Lăng Tiêu Kiếm Các, dùng một quyền đánh bại Văn Ngạn Bác chẳng khác nào cơn gió lốc quét ngang toàn bộ đế quốc Đại Tần. Tất cả các thế lực lớn tại Đại Tần đều bàng hoàng, kinh ngạc. Một trận phong ba nổi lên. Ban đầu, mọi người còn không tin, nhưng sau khi xác nhận, bọn họ mới biết được so với lời đồn, Lâm Nhất còn khủng bố hơn thế. Thậm chí hắn đã thu phục được một con yêu thú Thiên Phách có huyết mạch cấp bá chủ, nếu hắn muốn, chỉ trong khoảnh khắc là có thể tiêu diệt Hỗn Nguyên môn. Hai ngày sau, một tin tức nặng ký khiến người của đế quốc Đại Tần chấn động. Một trong tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, Hỗn Nguyên môn sừng sững mấy ngàn năm bỗng tuyên bố giải tán, từ nay về sau biến mất khỏi vũ đài lịch sử. Còn về Lâm Nhất, hắn đang cùng các vị lão hữu ôn chuyện trong núi và nhận được một tin động trời. Lý Vô Ưu rời đi… Tên nhóc lúc trước luôn cười hì hì, kêu gào muốn trở thành kiếm khách đệ nhất đế quốc Đại Tần đã lấy đi một thứ trong gác Hồn Kiếm.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đám người nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, môi run run, mãi một lúc lâu sau, bọn họ mới nói: “Chúng ta sẽ chuyển lời của ngươi cho các vị thái thượng trưởng lão, cáo từ!” Các trưởng lão lòng như tro tàn, ngay cả Văn Ngạn Bác mà cũng bị Lâm Nhất dùng một quyền đánh chết, thử hỏi Hỗn Nguyên môn có gì để đấu với hắn? Nếu hắn nhất quyết muốn Hỗn Nguyên môn giải tán thì e là các vị… thái thượng trưởng lão cũng không thể làm gì hơn. Huống chi, con yêu thú bên người Lâm Nhất có thực lực cực kỳ khủng bố, thậm chí không cần hắn ra tay, chỉ một mình nó thôi đã đủ tiêu diện Hỗn Nguyên môn. “Lâm Nhất, ngươi thật sự muốn làm vậy?” Lạc Phong trưởng lão nhíu mày, mở miệng hỏi. Ông ta e ngại làm vậy có hơi tuyệt tình. “Ừm, Văn Ngạn Bác chỉ là một tên ngụy Thiên Phách mà cũng dám hống hách ngang ngược như vậy, nếu ông ta có thực lực như ta, e rằng Lăng Tiêu Kiếm Các đã sớm bị ông ta tiêu diệt. Ta đối xử với tông môn của ông ta như thế đã đủ nhân từ rồi!” Dừng một lúc, sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, hắn thấp giọng nói: “Trước kia, Hỗn Nguyên môn đã nhiều lần phái người đánh lén ta, dù ông ta không tìm đến thì ta cũng sẽ đến tìm ông ta để tính cho xong món nợ này”. Nghe vậy, Lạc Phong không nói gì thêm. Còn các đệ tử của Kiếm Các thì hiển nhiên là vỗ tay khen hay, nửa năm qua bọn họ đã bị Hỗn Nguyên môn làm nhục quá nhiều, cho nên hành động của Lâm Nhất lần này coi như giúp trút giận thay bọn họ, đồng thời cũng xây dựng uy danh Kiếm Các. Chưa đến một ngày, chuyện Lâm Nhất mạnh mẽ quay về Lăng Tiêu Kiếm Các, dùng một quyền đánh bại Văn Ngạn Bác chẳng khác nào cơn gió lốc quét ngang toàn bộ đế quốc Đại Tần. Tất cả các thế lực lớn tại Đại Tần đều bàng hoàng, kinh ngạc. Một trận phong ba nổi lên. Ban đầu, mọi người còn không tin, nhưng sau khi xác nhận, bọn họ mới biết được so với lời đồn, Lâm Nhất còn khủng bố hơn thế. Thậm chí hắn đã thu phục được một con yêu thú Thiên Phách có huyết mạch cấp bá chủ, nếu hắn muốn, chỉ trong khoảnh khắc là có thể tiêu diệt Hỗn Nguyên môn. Hai ngày sau, một tin tức nặng ký khiến người của đế quốc Đại Tần chấn động. Một trong tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, Hỗn Nguyên môn sừng sững mấy ngàn năm bỗng tuyên bố giải tán, từ nay về sau biến mất khỏi vũ đài lịch sử. Còn về Lâm Nhất, hắn đang cùng các vị lão hữu ôn chuyện trong núi và nhận được một tin động trời. Lý Vô Ưu rời đi… Tên nhóc lúc trước luôn cười hì hì, kêu gào muốn trở thành kiếm khách đệ nhất đế quốc Đại Tần đã lấy đi một thứ trong gác Hồn Kiếm.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đám người nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, môi run run, mãi một lúc lâu sau, bọn họ mới nói: “Chúng ta sẽ chuyển lời của ngươi cho các vị thái thượng trưởng lão, cáo từ!” Các trưởng lão lòng như tro tàn, ngay cả Văn Ngạn Bác mà cũng bị Lâm Nhất dùng một quyền đánh chết, thử hỏi Hỗn Nguyên môn có gì để đấu với hắn? Nếu hắn nhất quyết muốn Hỗn Nguyên môn giải tán thì e là các vị… thái thượng trưởng lão cũng không thể làm gì hơn. Huống chi, con yêu thú bên người Lâm Nhất có thực lực cực kỳ khủng bố, thậm chí không cần hắn ra tay, chỉ một mình nó thôi đã đủ tiêu diện Hỗn Nguyên môn. “Lâm Nhất, ngươi thật sự muốn làm vậy?” Lạc Phong trưởng lão nhíu mày, mở miệng hỏi. Ông ta e ngại làm vậy có hơi tuyệt tình. “Ừm, Văn Ngạn Bác chỉ là một tên ngụy Thiên Phách mà cũng dám hống hách ngang ngược như vậy, nếu ông ta có thực lực như ta, e rằng Lăng Tiêu Kiếm Các đã sớm bị ông ta tiêu diệt. Ta đối xử với tông môn của ông ta như thế đã đủ nhân từ rồi!” Dừng một lúc, sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, hắn thấp giọng nói: “Trước kia, Hỗn Nguyên môn đã nhiều lần phái người đánh lén ta, dù ông ta không tìm đến thì ta cũng sẽ đến tìm ông ta để tính cho xong món nợ này”. Nghe vậy, Lạc Phong không nói gì thêm. Còn các đệ tử của Kiếm Các thì hiển nhiên là vỗ tay khen hay, nửa năm qua bọn họ đã bị Hỗn Nguyên môn làm nhục quá nhiều, cho nên hành động của Lâm Nhất lần này coi như giúp trút giận thay bọn họ, đồng thời cũng xây dựng uy danh Kiếm Các. Chưa đến một ngày, chuyện Lâm Nhất mạnh mẽ quay về Lăng Tiêu Kiếm Các, dùng một quyền đánh bại Văn Ngạn Bác chẳng khác nào cơn gió lốc quét ngang toàn bộ đế quốc Đại Tần. Tất cả các thế lực lớn tại Đại Tần đều bàng hoàng, kinh ngạc. Một trận phong ba nổi lên. Ban đầu, mọi người còn không tin, nhưng sau khi xác nhận, bọn họ mới biết được so với lời đồn, Lâm Nhất còn khủng bố hơn thế. Thậm chí hắn đã thu phục được một con yêu thú Thiên Phách có huyết mạch cấp bá chủ, nếu hắn muốn, chỉ trong khoảnh khắc là có thể tiêu diệt Hỗn Nguyên môn. Hai ngày sau, một tin tức nặng ký khiến người của đế quốc Đại Tần chấn động. Một trong tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, Hỗn Nguyên môn sừng sững mấy ngàn năm bỗng tuyên bố giải tán, từ nay về sau biến mất khỏi vũ đài lịch sử. Còn về Lâm Nhất, hắn đang cùng các vị lão hữu ôn chuyện trong núi và nhận được một tin động trời. Lý Vô Ưu rời đi… Tên nhóc lúc trước luôn cười hì hì, kêu gào muốn trở thành kiếm khách đệ nhất đế quốc Đại Tần đã lấy đi một thứ trong gác Hồn Kiếm.