“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2684
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất nhảy xuống khỏi lưng Tử Điện Ma Long Điểu, trên đường lên ngọn núi chính đã chật cứng người, bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều vô cùng phấn khích. Mai hộ pháp thăng cấp lên Thiên Phách, thực lực của Kiếm Các chắc chắn sẽ mạnh hơn mấy cấp bậc. Sau khi đáp xuống, Lâm Nhất nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy vui mừng. Kể cả sau khi lão các chủ và Thập Tam gia đi, Kiếm Các vẫn có thể ngày càng thịnh vượng, bây giờ còn có thêm cao thủ Thiên Phách, coi như đã ổn định hoàn toàn. Vèo! Sau khi kiếm quang tiêu tán, một bóng dáng chậm rãi đáp xuống ngọn núi chính, đó chính là Mai hộ pháp đã lâu không gặp. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, Mai hộ pháp đã già đi rất nhiều, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, vầng trán đầy đặn, ánh mắt sắc bén, sắc mặt hồng hào. Sau khi thăng cấp lên Thiên Phách, tuổi thọ của võ giả sẽ tăng lên rất nhiều. Tuổi thọ bản mệnh mà Mai hộ pháp bị giảm cách đây thật lâu vì chữa trị kinh mạch cho Lâm Nhất coi như đã khôi phục triệt để. “Chúc mừng các chủ đã thăng lên Thiên Phách, rạng danh Kiếm Các chúng ta!” Các trưởng lão chấp kiếm lên tiếng chúc mừng đầu tiên, ngay sau đó trên núi toàn là tiếng chúc mừng dồn dập, kéo dài không dứt. Sau khi cảm ơn, tầm mắt Mai hộ pháp lướt qua, đến khi dừng lại vừa khéo dừng lại trên người Lâm Nhất. Lâm Nhất mỉm cười, lặng lẽ thi triển Đằng Vân Quyết lướt qua mọi người đến trước mặt Mai hộ pháp, quỳ một gối xuống, chắp tay gọi: “Đệ tử Lâm Nhất bái kiến Mai hộ... Mai các chủ”. Suýt chút nữa hắn đã quen miệng gọi thành Mai hộ pháp, Mai các chủ cười ha hả: “Không sao, ngươi gọi ta thế nào cũng được, không cần thi lễ trịnh trọng như vậy. Để ta nhìn ngươi kĩ hơn nào”. Lâm Nhất nghe lời đứng dậy. Mai hộ pháp của trước đây, bây giờ là Mai các chủ quan sát Lâm Nhất, càng nhìn càng kinh ngạc. Ông ấy cảm nhận được kiếm ý kinh khủng từ trên người Lâm Nhất, quanh người hắn còn có rất nhiều ánh sáng đom đóm rực rỡ như vì sao trên trời. Mai các chủ kinh ngạc, lập tức hỏi: “Kiếm ý của ngươi?” Bây giờ ông ấy đã xuất quan, đương nhiên phải đòi lại những uất ức trong nửa năm qua không thiếu một phần. Các trưởng lão chấp kiếm nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Một lát sau, Lạc Phong mới đáp: “Các chủ, mấy ngày trước Văn Ngạn Bác đến đây gây hấn, kết quả bị Lâm Nhất dùng ba quyền đánh nổ tung, bây giờ đế quốc Đại Tần không còn Hỗn Nguyên Môn nữa”. “Gì cơ?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất nhảy xuống khỏi lưng Tử Điện Ma Long Điểu, trên đường lên ngọn núi chính đã chật cứng người, bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều vô cùng phấn khích. Mai hộ pháp thăng cấp lên Thiên Phách, thực lực của Kiếm Các chắc chắn sẽ mạnh hơn mấy cấp bậc. Sau khi đáp xuống, Lâm Nhất nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy vui mừng. Kể cả sau khi lão các chủ và Thập Tam gia đi, Kiếm Các vẫn có thể ngày càng thịnh vượng, bây giờ còn có thêm cao thủ Thiên Phách, coi như đã ổn định hoàn toàn. Vèo! Sau khi kiếm quang tiêu tán, một bóng dáng chậm rãi đáp xuống ngọn núi chính, đó chính là Mai hộ pháp đã lâu không gặp. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, Mai hộ pháp đã già đi rất nhiều, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, vầng trán đầy đặn, ánh mắt sắc bén, sắc mặt hồng hào. Sau khi thăng cấp lên Thiên Phách, tuổi thọ của võ giả sẽ tăng lên rất nhiều. Tuổi thọ bản mệnh mà Mai hộ pháp bị giảm cách đây thật lâu vì chữa trị kinh mạch cho Lâm Nhất coi như đã khôi phục triệt để. “Chúc mừng các chủ đã thăng lên Thiên Phách, rạng danh Kiếm Các chúng ta!” Các trưởng lão chấp kiếm lên tiếng chúc mừng đầu tiên, ngay sau đó trên núi toàn là tiếng chúc mừng dồn dập, kéo dài không dứt. Sau khi cảm ơn, tầm mắt Mai hộ pháp lướt qua, đến khi dừng lại vừa khéo dừng lại trên người Lâm Nhất. Lâm Nhất mỉm cười, lặng lẽ thi triển Đằng Vân Quyết lướt qua mọi người đến trước mặt Mai hộ pháp, quỳ một gối xuống, chắp tay gọi: “Đệ tử Lâm Nhất bái kiến Mai hộ... Mai các chủ”. Suýt chút nữa hắn đã quen miệng gọi thành Mai hộ pháp, Mai các chủ cười ha hả: “Không sao, ngươi gọi ta thế nào cũng được, không cần thi lễ trịnh trọng như vậy. Để ta nhìn ngươi kĩ hơn nào”. Lâm Nhất nghe lời đứng dậy. Mai hộ pháp của trước đây, bây giờ là Mai các chủ quan sát Lâm Nhất, càng nhìn càng kinh ngạc. Ông ấy cảm nhận được kiếm ý kinh khủng từ trên người Lâm Nhất, quanh người hắn còn có rất nhiều ánh sáng đom đóm rực rỡ như vì sao trên trời. Mai các chủ kinh ngạc, lập tức hỏi: “Kiếm ý của ngươi?” Bây giờ ông ấy đã xuất quan, đương nhiên phải đòi lại những uất ức trong nửa năm qua không thiếu một phần. Các trưởng lão chấp kiếm nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Một lát sau, Lạc Phong mới đáp: “Các chủ, mấy ngày trước Văn Ngạn Bác đến đây gây hấn, kết quả bị Lâm Nhất dùng ba quyền đánh nổ tung, bây giờ đế quốc Đại Tần không còn Hỗn Nguyên Môn nữa”. “Gì cơ?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất nhảy xuống khỏi lưng Tử Điện Ma Long Điểu, trên đường lên ngọn núi chính đã chật cứng người, bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều vô cùng phấn khích. Mai hộ pháp thăng cấp lên Thiên Phách, thực lực của Kiếm Các chắc chắn sẽ mạnh hơn mấy cấp bậc. Sau khi đáp xuống, Lâm Nhất nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy vui mừng. Kể cả sau khi lão các chủ và Thập Tam gia đi, Kiếm Các vẫn có thể ngày càng thịnh vượng, bây giờ còn có thêm cao thủ Thiên Phách, coi như đã ổn định hoàn toàn. Vèo! Sau khi kiếm quang tiêu tán, một bóng dáng chậm rãi đáp xuống ngọn núi chính, đó chính là Mai hộ pháp đã lâu không gặp. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, Mai hộ pháp đã già đi rất nhiều, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, vầng trán đầy đặn, ánh mắt sắc bén, sắc mặt hồng hào. Sau khi thăng cấp lên Thiên Phách, tuổi thọ của võ giả sẽ tăng lên rất nhiều. Tuổi thọ bản mệnh mà Mai hộ pháp bị giảm cách đây thật lâu vì chữa trị kinh mạch cho Lâm Nhất coi như đã khôi phục triệt để. “Chúc mừng các chủ đã thăng lên Thiên Phách, rạng danh Kiếm Các chúng ta!” Các trưởng lão chấp kiếm lên tiếng chúc mừng đầu tiên, ngay sau đó trên núi toàn là tiếng chúc mừng dồn dập, kéo dài không dứt. Sau khi cảm ơn, tầm mắt Mai hộ pháp lướt qua, đến khi dừng lại vừa khéo dừng lại trên người Lâm Nhất. Lâm Nhất mỉm cười, lặng lẽ thi triển Đằng Vân Quyết lướt qua mọi người đến trước mặt Mai hộ pháp, quỳ một gối xuống, chắp tay gọi: “Đệ tử Lâm Nhất bái kiến Mai hộ... Mai các chủ”. Suýt chút nữa hắn đã quen miệng gọi thành Mai hộ pháp, Mai các chủ cười ha hả: “Không sao, ngươi gọi ta thế nào cũng được, không cần thi lễ trịnh trọng như vậy. Để ta nhìn ngươi kĩ hơn nào”. Lâm Nhất nghe lời đứng dậy. Mai hộ pháp của trước đây, bây giờ là Mai các chủ quan sát Lâm Nhất, càng nhìn càng kinh ngạc. Ông ấy cảm nhận được kiếm ý kinh khủng từ trên người Lâm Nhất, quanh người hắn còn có rất nhiều ánh sáng đom đóm rực rỡ như vì sao trên trời. Mai các chủ kinh ngạc, lập tức hỏi: “Kiếm ý của ngươi?” Bây giờ ông ấy đã xuất quan, đương nhiên phải đòi lại những uất ức trong nửa năm qua không thiếu một phần. Các trưởng lão chấp kiếm nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Một lát sau, Lạc Phong mới đáp: “Các chủ, mấy ngày trước Văn Ngạn Bác đến đây gây hấn, kết quả bị Lâm Nhất dùng ba quyền đánh nổ tung, bây giờ đế quốc Đại Tần không còn Hỗn Nguyên Môn nữa”. “Gì cơ?”