“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2686
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta vẫn khoẻ”. Lâm Nhất đáp bừa một câu. “Còn ta thì không”. Tần Dương sầm mặt lại, đột nhiên nói, một khí tức cực kì đáng sợ chậm rãi phát tán ra từ trên người hắn ta. Trong đại điện lập tức tràn ngập khí tức nóng rực, khí tức kia xâm nhập không chừa kẽ hở khiến các trưởng lão Kiếm Các ở đây cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể không vận chuyển chân nguyên để chống cự. Nhưng họ chợt hoảng sợ phát hiện sau khi khí tức này xâm nhập vào cơ thể, nó lại thiêu đốt chân nguyên của họ. Không vận công còn đỡ, nếu vận công thì toàn thân sẽ vô cùng khô nóng, mặt đỏ bừng như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào. Hắn ta đang ra oai! Mai các chủ “hừ” một tiếng, một luồng kiếm uy tràn ra ngoài, mạnh mẽ áp chế khí tức nóng rực phát ra từ trên người Tần Dương. Lúc này các trưởng lão chấp kiếm mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, trên trán có mồ hôi chảy xuống không ngừng. Họ đều nhìn Tần Dương với vẻ mặt khó coi, đây chỉ là một đệ tử hậu bối của Huyền Dương Điện, thế mà chưa tung chiêu nào đã khiến họ chật vật như vậy. Tần Dương nhướng mày, thấy vẻ mặt Mai các chủ khó coi như muốn đuổi người, bèn cười thản nhiên: “Mai các chủ đừng tức giận, ta tới đây không phải để thể hiện vũ lực của Huyền Dương Điện, cũng không để khoe thân phận yêu nghiệt hàng đầu trên bảng Long Vân, ta chỉ đến để đòi lại một thứ từ Lâm huynh đệ của quý tông”. “Ta không nhớ mình có thiếu ngươi thứ gì”. Ánh mắt Lâm Nhất lười nhác nhưng vẫn có vẻ bâng quơ, không hề kiêng dè vì thân phận yêu nghiệt hàng đầu của đối phương. “Bớt giả vờ giả vịt lại đi, ngày hôm đó nếu không nhờ ta ra tay đánh Hám Thiên Ma Viên trọng thương, ngươi có thể nhặt của hời được sao?” Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nhất, vẻ tức giận chợt loé qua trong mắt Tần Dương, vẻ mặt hắn ta dần trở nên u ám. “Tiểu Tử, có người đến đòi ngươi yêu đan của Hám Thiên Ma Viên kìa”. Lâm Nhất cũng không nói nhảm với hắn ta mà hô to về phía ngoài điện. Gào!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta vẫn khoẻ”. Lâm Nhất đáp bừa một câu. “Còn ta thì không”. Tần Dương sầm mặt lại, đột nhiên nói, một khí tức cực kì đáng sợ chậm rãi phát tán ra từ trên người hắn ta. Trong đại điện lập tức tràn ngập khí tức nóng rực, khí tức kia xâm nhập không chừa kẽ hở khiến các trưởng lão Kiếm Các ở đây cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể không vận chuyển chân nguyên để chống cự. Nhưng họ chợt hoảng sợ phát hiện sau khi khí tức này xâm nhập vào cơ thể, nó lại thiêu đốt chân nguyên của họ. Không vận công còn đỡ, nếu vận công thì toàn thân sẽ vô cùng khô nóng, mặt đỏ bừng như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào. Hắn ta đang ra oai! Mai các chủ “hừ” một tiếng, một luồng kiếm uy tràn ra ngoài, mạnh mẽ áp chế khí tức nóng rực phát ra từ trên người Tần Dương. Lúc này các trưởng lão chấp kiếm mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, trên trán có mồ hôi chảy xuống không ngừng. Họ đều nhìn Tần Dương với vẻ mặt khó coi, đây chỉ là một đệ tử hậu bối của Huyền Dương Điện, thế mà chưa tung chiêu nào đã khiến họ chật vật như vậy. Tần Dương nhướng mày, thấy vẻ mặt Mai các chủ khó coi như muốn đuổi người, bèn cười thản nhiên: “Mai các chủ đừng tức giận, ta tới đây không phải để thể hiện vũ lực của Huyền Dương Điện, cũng không để khoe thân phận yêu nghiệt hàng đầu trên bảng Long Vân, ta chỉ đến để đòi lại một thứ từ Lâm huynh đệ của quý tông”. “Ta không nhớ mình có thiếu ngươi thứ gì”. Ánh mắt Lâm Nhất lười nhác nhưng vẫn có vẻ bâng quơ, không hề kiêng dè vì thân phận yêu nghiệt hàng đầu của đối phương. “Bớt giả vờ giả vịt lại đi, ngày hôm đó nếu không nhờ ta ra tay đánh Hám Thiên Ma Viên trọng thương, ngươi có thể nhặt của hời được sao?” Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nhất, vẻ tức giận chợt loé qua trong mắt Tần Dương, vẻ mặt hắn ta dần trở nên u ám. “Tiểu Tử, có người đến đòi ngươi yêu đan của Hám Thiên Ma Viên kìa”. Lâm Nhất cũng không nói nhảm với hắn ta mà hô to về phía ngoài điện. Gào!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ta vẫn khoẻ”. Lâm Nhất đáp bừa một câu. “Còn ta thì không”. Tần Dương sầm mặt lại, đột nhiên nói, một khí tức cực kì đáng sợ chậm rãi phát tán ra từ trên người hắn ta. Trong đại điện lập tức tràn ngập khí tức nóng rực, khí tức kia xâm nhập không chừa kẽ hở khiến các trưởng lão Kiếm Các ở đây cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể không vận chuyển chân nguyên để chống cự. Nhưng họ chợt hoảng sợ phát hiện sau khi khí tức này xâm nhập vào cơ thể, nó lại thiêu đốt chân nguyên của họ. Không vận công còn đỡ, nếu vận công thì toàn thân sẽ vô cùng khô nóng, mặt đỏ bừng như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào. Hắn ta đang ra oai! Mai các chủ “hừ” một tiếng, một luồng kiếm uy tràn ra ngoài, mạnh mẽ áp chế khí tức nóng rực phát ra từ trên người Tần Dương. Lúc này các trưởng lão chấp kiếm mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, trên trán có mồ hôi chảy xuống không ngừng. Họ đều nhìn Tần Dương với vẻ mặt khó coi, đây chỉ là một đệ tử hậu bối của Huyền Dương Điện, thế mà chưa tung chiêu nào đã khiến họ chật vật như vậy. Tần Dương nhướng mày, thấy vẻ mặt Mai các chủ khó coi như muốn đuổi người, bèn cười thản nhiên: “Mai các chủ đừng tức giận, ta tới đây không phải để thể hiện vũ lực của Huyền Dương Điện, cũng không để khoe thân phận yêu nghiệt hàng đầu trên bảng Long Vân, ta chỉ đến để đòi lại một thứ từ Lâm huynh đệ của quý tông”. “Ta không nhớ mình có thiếu ngươi thứ gì”. Ánh mắt Lâm Nhất lười nhác nhưng vẫn có vẻ bâng quơ, không hề kiêng dè vì thân phận yêu nghiệt hàng đầu của đối phương. “Bớt giả vờ giả vịt lại đi, ngày hôm đó nếu không nhờ ta ra tay đánh Hám Thiên Ma Viên trọng thương, ngươi có thể nhặt của hời được sao?” Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nhất, vẻ tức giận chợt loé qua trong mắt Tần Dương, vẻ mặt hắn ta dần trở nên u ám. “Tiểu Tử, có người đến đòi ngươi yêu đan của Hám Thiên Ma Viên kìa”. Lâm Nhất cũng không nói nhảm với hắn ta mà hô to về phía ngoài điện. Gào!