“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2690

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất tiện tay ném một cái, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong vỏ kiếm cách đó trăm mét, trên đầu hắn có ánh sao như tuyết không ngừng rơi xuống.  Lâm Nhất lắc đầu, lại ngồi xuống một lần nữa, ngắm mây bay, nghe tiếng gió.  Mặc cho thời gian trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, Lâm Nhất vẫn ngồi yên trên đỉnh Cô Sơn này.  Chẳng mấy chốc đã năm ngày trôi qua.  Mặt trời lại bắt đầu mọc, kim quang lấp lánh bao phủ biển mây. Dưới ánh nhìn của Lâm Nhất, kim quang bị tách ra rồi chậm rãi chiếu xuống, những ánh sáng vàng kia như hạt gạo nhảy múa trong biển mây.  Lâm Nhất chợt hiểu ra.  Kiếm ý Thông Linh, vô hình mà có linh. Nhưng sau khi thông linh, vật vô hình lại có thể dễ dàng chém đứt vật hữu hình như bổ dưa. Dù là núi cao, đất đai, hay sông lớn, kiếm ý đều có thể chém đứt một cách dễ dàng.  Nhưng về bản chất thì biển mây cũng là vật vô hình.  “Thì ra là thế, cách trước đó của mình sai rồi. Dùng cách chém đứt vật hữu hình để chém biển mây thì sao có thể thành công? Mình đã sai từ đầu rồi…”  Lâm Nhất lập tức hiểu ra, hắn giơ tay, cầm lấy kiếm Táng Hoa.Không có gì bất ngờ, một kiếm này của Lâm Nhất không hề sử dụng chân nguyên, cũng không vận sức, chỉ là kiếm ý đơn thuần, thoạt nhìn thì rất bình thường, không triển lộ hào quang, nhưng khoảnh khắc nó vừa đâm ra lại khiến người ta cảm nhận được cái gì gọi là hủy diệt, vòm trời cũng bị bổ ra một khe nứt dữ tợn.    Ầm ầm!  Uy lực của một kiếm này lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, khiến vô số ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, tụ lại cùng một chỗ, hình thành một tinh tuyền khổng lồ.  Trong tinh tuyền có một quầng kiếm quang sáng ngời, bốn phương có mấy trăm ngôi sao sáng rực liên tục xoay tròn quanh kiếm quang. Trong lúc tinh tuyền chuyển động, nó bộc phát ra uy thế kh ủng bố tuyệt luân, chỉ trong một khoảnh khắc, kiếm uy của Lâm Nhất đã đạt đến tình trạng kh ủng bố trước nay chưa từng có.   Một khắc sau, biển mây vạn mét phía trước lập tức bị một kiếm này chấn tan thành hư không.  Xoạt!  Tinh tuyền hùng vĩ trên đỉnh đầu Lâm Nhất đã không còn bị biển mây che khuất, nó mặc sức phóng thích ngàn vạn hào quang trên đỉnh núi cổ, khiến cả vùng rừng núi được chiếu sáng rực rỡ, cứ như ánh mặt trời chói chang của buổi sớm mai.  Kiếm ý Thông Linh thăng cấp tiểu thành.  Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh núi vắng vẻ, hắn quyết định dùng kiếm ý Thông Linh tiểu thành để diễn luyện Bá Kiếm.   Bôn Lôi Trảm Điện!  Kinh Hồng Phá Nhật!  Tinh Thần Đại Bạo!  “Sảng khoái!”  Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, chợt thét lên một tiếng, âm thanh như sấm rền, khiến cả dãy núi bị chấn động từng hồi.  Có được kiếm ý Thông Linh tiểu thành, Lâm Nhất đã có thể khống chế Bá Kiếm vốn khó phục tùng như dã thú một cách nhẹ nhàng.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất tiện tay ném một cái, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong vỏ kiếm cách đó trăm mét, trên đầu hắn có ánh sao như tuyết không ngừng rơi xuống.  Lâm Nhất lắc đầu, lại ngồi xuống một lần nữa, ngắm mây bay, nghe tiếng gió.  Mặc cho thời gian trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, Lâm Nhất vẫn ngồi yên trên đỉnh Cô Sơn này.  Chẳng mấy chốc đã năm ngày trôi qua.  Mặt trời lại bắt đầu mọc, kim quang lấp lánh bao phủ biển mây. Dưới ánh nhìn của Lâm Nhất, kim quang bị tách ra rồi chậm rãi chiếu xuống, những ánh sáng vàng kia như hạt gạo nhảy múa trong biển mây.  Lâm Nhất chợt hiểu ra.  Kiếm ý Thông Linh, vô hình mà có linh. Nhưng sau khi thông linh, vật vô hình lại có thể dễ dàng chém đứt vật hữu hình như bổ dưa. Dù là núi cao, đất đai, hay sông lớn, kiếm ý đều có thể chém đứt một cách dễ dàng.  Nhưng về bản chất thì biển mây cũng là vật vô hình.  “Thì ra là thế, cách trước đó của mình sai rồi. Dùng cách chém đứt vật hữu hình để chém biển mây thì sao có thể thành công? Mình đã sai từ đầu rồi…”  Lâm Nhất lập tức hiểu ra, hắn giơ tay, cầm lấy kiếm Táng Hoa.Không có gì bất ngờ, một kiếm này của Lâm Nhất không hề sử dụng chân nguyên, cũng không vận sức, chỉ là kiếm ý đơn thuần, thoạt nhìn thì rất bình thường, không triển lộ hào quang, nhưng khoảnh khắc nó vừa đâm ra lại khiến người ta cảm nhận được cái gì gọi là hủy diệt, vòm trời cũng bị bổ ra một khe nứt dữ tợn.    Ầm ầm!  Uy lực của một kiếm này lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, khiến vô số ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, tụ lại cùng một chỗ, hình thành một tinh tuyền khổng lồ.  Trong tinh tuyền có một quầng kiếm quang sáng ngời, bốn phương có mấy trăm ngôi sao sáng rực liên tục xoay tròn quanh kiếm quang. Trong lúc tinh tuyền chuyển động, nó bộc phát ra uy thế kh ủng bố tuyệt luân, chỉ trong một khoảnh khắc, kiếm uy của Lâm Nhất đã đạt đến tình trạng kh ủng bố trước nay chưa từng có.   Một khắc sau, biển mây vạn mét phía trước lập tức bị một kiếm này chấn tan thành hư không.  Xoạt!  Tinh tuyền hùng vĩ trên đỉnh đầu Lâm Nhất đã không còn bị biển mây che khuất, nó mặc sức phóng thích ngàn vạn hào quang trên đỉnh núi cổ, khiến cả vùng rừng núi được chiếu sáng rực rỡ, cứ như ánh mặt trời chói chang của buổi sớm mai.  Kiếm ý Thông Linh thăng cấp tiểu thành.  Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh núi vắng vẻ, hắn quyết định dùng kiếm ý Thông Linh tiểu thành để diễn luyện Bá Kiếm.   Bôn Lôi Trảm Điện!  Kinh Hồng Phá Nhật!  Tinh Thần Đại Bạo!  “Sảng khoái!”  Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, chợt thét lên một tiếng, âm thanh như sấm rền, khiến cả dãy núi bị chấn động từng hồi.  Có được kiếm ý Thông Linh tiểu thành, Lâm Nhất đã có thể khống chế Bá Kiếm vốn khó phục tùng như dã thú một cách nhẹ nhàng.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất tiện tay ném một cái, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong vỏ kiếm cách đó trăm mét, trên đầu hắn có ánh sao như tuyết không ngừng rơi xuống.  Lâm Nhất lắc đầu, lại ngồi xuống một lần nữa, ngắm mây bay, nghe tiếng gió.  Mặc cho thời gian trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, Lâm Nhất vẫn ngồi yên trên đỉnh Cô Sơn này.  Chẳng mấy chốc đã năm ngày trôi qua.  Mặt trời lại bắt đầu mọc, kim quang lấp lánh bao phủ biển mây. Dưới ánh nhìn của Lâm Nhất, kim quang bị tách ra rồi chậm rãi chiếu xuống, những ánh sáng vàng kia như hạt gạo nhảy múa trong biển mây.  Lâm Nhất chợt hiểu ra.  Kiếm ý Thông Linh, vô hình mà có linh. Nhưng sau khi thông linh, vật vô hình lại có thể dễ dàng chém đứt vật hữu hình như bổ dưa. Dù là núi cao, đất đai, hay sông lớn, kiếm ý đều có thể chém đứt một cách dễ dàng.  Nhưng về bản chất thì biển mây cũng là vật vô hình.  “Thì ra là thế, cách trước đó của mình sai rồi. Dùng cách chém đứt vật hữu hình để chém biển mây thì sao có thể thành công? Mình đã sai từ đầu rồi…”  Lâm Nhất lập tức hiểu ra, hắn giơ tay, cầm lấy kiếm Táng Hoa.Không có gì bất ngờ, một kiếm này của Lâm Nhất không hề sử dụng chân nguyên, cũng không vận sức, chỉ là kiếm ý đơn thuần, thoạt nhìn thì rất bình thường, không triển lộ hào quang, nhưng khoảnh khắc nó vừa đâm ra lại khiến người ta cảm nhận được cái gì gọi là hủy diệt, vòm trời cũng bị bổ ra một khe nứt dữ tợn.    Ầm ầm!  Uy lực của một kiếm này lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, khiến vô số ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, tụ lại cùng một chỗ, hình thành một tinh tuyền khổng lồ.  Trong tinh tuyền có một quầng kiếm quang sáng ngời, bốn phương có mấy trăm ngôi sao sáng rực liên tục xoay tròn quanh kiếm quang. Trong lúc tinh tuyền chuyển động, nó bộc phát ra uy thế kh ủng bố tuyệt luân, chỉ trong một khoảnh khắc, kiếm uy của Lâm Nhất đã đạt đến tình trạng kh ủng bố trước nay chưa từng có.   Một khắc sau, biển mây vạn mét phía trước lập tức bị một kiếm này chấn tan thành hư không.  Xoạt!  Tinh tuyền hùng vĩ trên đỉnh đầu Lâm Nhất đã không còn bị biển mây che khuất, nó mặc sức phóng thích ngàn vạn hào quang trên đỉnh núi cổ, khiến cả vùng rừng núi được chiếu sáng rực rỡ, cứ như ánh mặt trời chói chang của buổi sớm mai.  Kiếm ý Thông Linh thăng cấp tiểu thành.  Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh núi vắng vẻ, hắn quyết định dùng kiếm ý Thông Linh tiểu thành để diễn luyện Bá Kiếm.   Bôn Lôi Trảm Điện!  Kinh Hồng Phá Nhật!  Tinh Thần Đại Bạo!  “Sảng khoái!”  Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, chợt thét lên một tiếng, âm thanh như sấm rền, khiến cả dãy núi bị chấn động từng hồi.  Có được kiếm ý Thông Linh tiểu thành, Lâm Nhất đã có thể khống chế Bá Kiếm vốn khó phục tùng như dã thú một cách nhẹ nhàng.

Chương 2690