“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2692
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vùng đất băng giá ở cực bắc cổ vực Nam Hoa, tầng băng quanh năm không tan, giữa ngàn vạn ngọn núi tuyết, có một tòa sơn trang sừng sững trên đỉnh núi. Nơi này chính là Bắc Tuyết Sơn Trang. Bắc Tuyết Sơn Trang đứng thứ ba trong chín đại bá chủ, nội tình tông môn sâu không lường được, so với Tử Nguyệt Động Thiên được xưng là bá chủ mạnh nhất thì cũng không chênh lệch quá nhiều. Trong sơn trang, một người trung niên mặc áo lam đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa. Người này chính là trang chủ của Bắc Tuyết Sơn Trang. Phía sau vương tọa của ông ta có cắm một thanh hàn kiếm, kiếm quang sắc bén, so với một trời tuyết trắng bên ngoài còn rét lạnh hơn. Trước mặt người trung niên áo lam có rất nhiều đệ tử tông môn đứng thẳng tắp trong gió tuyết, thân tựa như kiếm. Phía trước bọn họ là một người trẻ tuổi, người này đang quỳ trước vương tọa, vẻ mặt cung kính và cực kỳ nghiêm túc. Người nọ trông rất trẻ, cùng lắm chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà thôi, nhưng tu vi lại vô cùng đáng sợ, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Ngoài ra, thứ đáng sợ hơn chính là kiếm ý tỏa ra trên người hắn ta, hùng hậu như đại dương mênh mông, lại như ngọn núi tuyết cực kỳ khắc nghiệt, duệ khí của hắn khiến người ta sợ hãi mà chùn bước. “Mục Hàn, trong dàn hậu bối của Bắc Tuyết Sơn Trang ta, xét về thiên phú kiếm đạo, ngươi đứng đầu. Ta dưỡng ngươi mười tám năm, không cho ngươi ra ngoài, cũng như dưỡng kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ thì thôi, một khi ra khỏi vỏ, tất khiến cả Nam Vực rung chuyển. Bắc Tuyết Sơn Trang ta cũng không phải chỉ có hư danh”. Người trung niên áo lam lạnh giọng nói: “Quần Long Thịnh Yến lần này, ít nhất ngươi phải tiến vào 15”. “Mười lăm? Mục tiêu của ta là bảng 10, không vào được bảng 10, tất cả đều vô nghĩa”. Sắc mặt của người trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất lạnh đến đáng sợ, lời của hắn ta càng thêm rét buốt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đáng tin. XÍU...UU!! Đúng lúc này, một luồng kiếm quang xuất hiện giữa trời tuyết trắng, xuyên qua núi tuyết mênh mông, hướng về phía sơn trang. Những nơi kiếm quang đi qua, vô số bông tuyết đang lơ lửng giữa không trung chợt ngừng lại, cứ như thời gian cũng bị cô đọng lại tại khoảnh khắc này. Dù luồng kiếm quang kia đã đi rất xa, nhưng khoảng không xung quanh đó, một trời gió tuyết vẫn lặng im không động. Thịnh Yến sắp đến, những người đứng đầu bảng Long Vân, nghe danh như sấm bên tai, lục tục hiện thân, quay trở về tông môn của bọn họ. Trong khi mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Nam Cung Vãn Ngọc, một trong Tam Vương Thất Anh đã xuất hiện, và đây chỉ mới là bắt đầu. Quần Long Thịnh Yến ngày càng đến gần, cổ vực Nam Hoa cũng ngày càng sôi trào mãnh liệt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vùng đất băng giá ở cực bắc cổ vực Nam Hoa, tầng băng quanh năm không tan, giữa ngàn vạn ngọn núi tuyết, có một tòa sơn trang sừng sững trên đỉnh núi. Nơi này chính là Bắc Tuyết Sơn Trang. Bắc Tuyết Sơn Trang đứng thứ ba trong chín đại bá chủ, nội tình tông môn sâu không lường được, so với Tử Nguyệt Động Thiên được xưng là bá chủ mạnh nhất thì cũng không chênh lệch quá nhiều. Trong sơn trang, một người trung niên mặc áo lam đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa. Người này chính là trang chủ của Bắc Tuyết Sơn Trang. Phía sau vương tọa của ông ta có cắm một thanh hàn kiếm, kiếm quang sắc bén, so với một trời tuyết trắng bên ngoài còn rét lạnh hơn. Trước mặt người trung niên áo lam có rất nhiều đệ tử tông môn đứng thẳng tắp trong gió tuyết, thân tựa như kiếm. Phía trước bọn họ là một người trẻ tuổi, người này đang quỳ trước vương tọa, vẻ mặt cung kính và cực kỳ nghiêm túc. Người nọ trông rất trẻ, cùng lắm chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà thôi, nhưng tu vi lại vô cùng đáng sợ, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Ngoài ra, thứ đáng sợ hơn chính là kiếm ý tỏa ra trên người hắn ta, hùng hậu như đại dương mênh mông, lại như ngọn núi tuyết cực kỳ khắc nghiệt, duệ khí của hắn khiến người ta sợ hãi mà chùn bước. “Mục Hàn, trong dàn hậu bối của Bắc Tuyết Sơn Trang ta, xét về thiên phú kiếm đạo, ngươi đứng đầu. Ta dưỡng ngươi mười tám năm, không cho ngươi ra ngoài, cũng như dưỡng kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ thì thôi, một khi ra khỏi vỏ, tất khiến cả Nam Vực rung chuyển. Bắc Tuyết Sơn Trang ta cũng không phải chỉ có hư danh”. Người trung niên áo lam lạnh giọng nói: “Quần Long Thịnh Yến lần này, ít nhất ngươi phải tiến vào 15”. “Mười lăm? Mục tiêu của ta là bảng 10, không vào được bảng 10, tất cả đều vô nghĩa”. Sắc mặt của người trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất lạnh đến đáng sợ, lời của hắn ta càng thêm rét buốt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đáng tin. XÍU...UU!! Đúng lúc này, một luồng kiếm quang xuất hiện giữa trời tuyết trắng, xuyên qua núi tuyết mênh mông, hướng về phía sơn trang. Những nơi kiếm quang đi qua, vô số bông tuyết đang lơ lửng giữa không trung chợt ngừng lại, cứ như thời gian cũng bị cô đọng lại tại khoảnh khắc này. Dù luồng kiếm quang kia đã đi rất xa, nhưng khoảng không xung quanh đó, một trời gió tuyết vẫn lặng im không động. Thịnh Yến sắp đến, những người đứng đầu bảng Long Vân, nghe danh như sấm bên tai, lục tục hiện thân, quay trở về tông môn của bọn họ. Trong khi mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Nam Cung Vãn Ngọc, một trong Tam Vương Thất Anh đã xuất hiện, và đây chỉ mới là bắt đầu. Quần Long Thịnh Yến ngày càng đến gần, cổ vực Nam Hoa cũng ngày càng sôi trào mãnh liệt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vùng đất băng giá ở cực bắc cổ vực Nam Hoa, tầng băng quanh năm không tan, giữa ngàn vạn ngọn núi tuyết, có một tòa sơn trang sừng sững trên đỉnh núi. Nơi này chính là Bắc Tuyết Sơn Trang. Bắc Tuyết Sơn Trang đứng thứ ba trong chín đại bá chủ, nội tình tông môn sâu không lường được, so với Tử Nguyệt Động Thiên được xưng là bá chủ mạnh nhất thì cũng không chênh lệch quá nhiều. Trong sơn trang, một người trung niên mặc áo lam đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa. Người này chính là trang chủ của Bắc Tuyết Sơn Trang. Phía sau vương tọa của ông ta có cắm một thanh hàn kiếm, kiếm quang sắc bén, so với một trời tuyết trắng bên ngoài còn rét lạnh hơn. Trước mặt người trung niên áo lam có rất nhiều đệ tử tông môn đứng thẳng tắp trong gió tuyết, thân tựa như kiếm. Phía trước bọn họ là một người trẻ tuổi, người này đang quỳ trước vương tọa, vẻ mặt cung kính và cực kỳ nghiêm túc. Người nọ trông rất trẻ, cùng lắm chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà thôi, nhưng tu vi lại vô cùng đáng sợ, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Ngoài ra, thứ đáng sợ hơn chính là kiếm ý tỏa ra trên người hắn ta, hùng hậu như đại dương mênh mông, lại như ngọn núi tuyết cực kỳ khắc nghiệt, duệ khí của hắn khiến người ta sợ hãi mà chùn bước. “Mục Hàn, trong dàn hậu bối của Bắc Tuyết Sơn Trang ta, xét về thiên phú kiếm đạo, ngươi đứng đầu. Ta dưỡng ngươi mười tám năm, không cho ngươi ra ngoài, cũng như dưỡng kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ thì thôi, một khi ra khỏi vỏ, tất khiến cả Nam Vực rung chuyển. Bắc Tuyết Sơn Trang ta cũng không phải chỉ có hư danh”. Người trung niên áo lam lạnh giọng nói: “Quần Long Thịnh Yến lần này, ít nhất ngươi phải tiến vào 15”. “Mười lăm? Mục tiêu của ta là bảng 10, không vào được bảng 10, tất cả đều vô nghĩa”. Sắc mặt của người trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất lạnh đến đáng sợ, lời của hắn ta càng thêm rét buốt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đáng tin. XÍU...UU!! Đúng lúc này, một luồng kiếm quang xuất hiện giữa trời tuyết trắng, xuyên qua núi tuyết mênh mông, hướng về phía sơn trang. Những nơi kiếm quang đi qua, vô số bông tuyết đang lơ lửng giữa không trung chợt ngừng lại, cứ như thời gian cũng bị cô đọng lại tại khoảnh khắc này. Dù luồng kiếm quang kia đã đi rất xa, nhưng khoảng không xung quanh đó, một trời gió tuyết vẫn lặng im không động. Thịnh Yến sắp đến, những người đứng đầu bảng Long Vân, nghe danh như sấm bên tai, lục tục hiện thân, quay trở về tông môn của bọn họ. Trong khi mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Nam Cung Vãn Ngọc, một trong Tam Vương Thất Anh đã xuất hiện, và đây chỉ mới là bắt đầu. Quần Long Thịnh Yến ngày càng đến gần, cổ vực Nam Hoa cũng ngày càng sôi trào mãnh liệt.