“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2695

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yên tâm đi, lần này ta tuyệt đối không thua”.  Sắc mặt Viêm Long Tử nghiêm túc, lời nói chân thật và đáng tin.  “Tốt lắm! Trong mắt ta chỉ có vị trí thứ nhất, không giành được thì chính là phế vật”, ông lão lạnh lùng nói: “Chỉ khi giành được hạng nhất, mới thật sự có cơ hội tranh đấu với nhân tài kiệt xuất ngoài vực, mới có thể bộc phát hào quang trong ngõ trời”.  Viêm Long Tử khẽ gật rồi, rồi chợt nói: “Sư phụ, ta nghe nói sư muội Vi Vi cũng muốn tham gia Quần Long Thịnh Yến lần này à?”  Đột nhiên, trong mắt ông lão lóe lên tia sáng lạnh, giọng cũng lạnh lùng hơn: “Trước kia, ta đã từng cảnh cáo ngươi, chớ có nhắm vào nàng, nàng không phải người mà ngươi có thể trêu vào đâu!”  “Không dám, không dám”, Viêm Long Tử cúi đầu nói.  Tuy nhiên, đợi ông lão kia đi rồi, hắn ta mới từ từ ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khẩy.  Không thể trêu vào à?  Không thể trêu vào mới thú vị!  …  “Vô Cực, thật không ngờ ngươi chỉ ra ngoài một chuyến mà đã tu luyện Lôi Vân Quyết đến tầng thứ mười ba. Tử Lôi Tông ta khai tông mấy ngàn năm qua, nhưng không có một yêu nghiệt nào nghịch thiên như ngươi. Ngươi đã định sẵn không thuộc về Tử Lôi Tông, không thuộc về cổ vực Nam Hoa, ngươi chắc chắn sẽ rời khỏi Huyền Hoàng giới”.  Cuồng phong rít gào, sắc bén như mũi kiếm, sấm chớp không dứt, nơi này chính là cấm địa của Tử Lôi Tông. Một người trung niên áo tím tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thanh niên trước mặt.  Đứng đối diện ông ta là Triệu Vô Cực, một trong Tam Tiểu Vương của cổ vực Nam Hoa, xếp hạng thứ ba trên bảng Long Vân.  Hắn ta vừa từ bên ngoài vực trở về, người trung niên áo tím có thể cảm nhận được có hai loại lực lượng kh ủng bố đang giằng co trên người hắn ta, từ tận đáy lòng, ông ta đã lờ mờ đoán ra được một điều khủng khiếp.  Sắc mặt Triệu Vô Cực lạnh lùng, thản nhiên nói: “Trước khi đi, ta biết mình cần phải làm gì. Quần Long Thịnh Yến lần này, ta tất giành được hạng nhất”.  “Hạng nhất?”  Người trung niên áo tím sững sờ, ông ta thật sự không dám nghĩ đến điều đó, và cũng không ngờ Triệu Vô Cực lại tự tin đến thế.  Tử Nguyệt Động Thiên là bá chủ mạnh nhất của Nam Vực, không cần nói nhiều cũng biết nền tảng và sức mạnh của bọn họ như thế nào, danh xứng với thực, không thể chối cãi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yên tâm đi, lần này ta tuyệt đối không thua”.  Sắc mặt Viêm Long Tử nghiêm túc, lời nói chân thật và đáng tin.  “Tốt lắm! Trong mắt ta chỉ có vị trí thứ nhất, không giành được thì chính là phế vật”, ông lão lạnh lùng nói: “Chỉ khi giành được hạng nhất, mới thật sự có cơ hội tranh đấu với nhân tài kiệt xuất ngoài vực, mới có thể bộc phát hào quang trong ngõ trời”.  Viêm Long Tử khẽ gật rồi, rồi chợt nói: “Sư phụ, ta nghe nói sư muội Vi Vi cũng muốn tham gia Quần Long Thịnh Yến lần này à?”  Đột nhiên, trong mắt ông lão lóe lên tia sáng lạnh, giọng cũng lạnh lùng hơn: “Trước kia, ta đã từng cảnh cáo ngươi, chớ có nhắm vào nàng, nàng không phải người mà ngươi có thể trêu vào đâu!”  “Không dám, không dám”, Viêm Long Tử cúi đầu nói.  Tuy nhiên, đợi ông lão kia đi rồi, hắn ta mới từ từ ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khẩy.  Không thể trêu vào à?  Không thể trêu vào mới thú vị!  …  “Vô Cực, thật không ngờ ngươi chỉ ra ngoài một chuyến mà đã tu luyện Lôi Vân Quyết đến tầng thứ mười ba. Tử Lôi Tông ta khai tông mấy ngàn năm qua, nhưng không có một yêu nghiệt nào nghịch thiên như ngươi. Ngươi đã định sẵn không thuộc về Tử Lôi Tông, không thuộc về cổ vực Nam Hoa, ngươi chắc chắn sẽ rời khỏi Huyền Hoàng giới”.  Cuồng phong rít gào, sắc bén như mũi kiếm, sấm chớp không dứt, nơi này chính là cấm địa của Tử Lôi Tông. Một người trung niên áo tím tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thanh niên trước mặt.  Đứng đối diện ông ta là Triệu Vô Cực, một trong Tam Tiểu Vương của cổ vực Nam Hoa, xếp hạng thứ ba trên bảng Long Vân.  Hắn ta vừa từ bên ngoài vực trở về, người trung niên áo tím có thể cảm nhận được có hai loại lực lượng kh ủng bố đang giằng co trên người hắn ta, từ tận đáy lòng, ông ta đã lờ mờ đoán ra được một điều khủng khiếp.  Sắc mặt Triệu Vô Cực lạnh lùng, thản nhiên nói: “Trước khi đi, ta biết mình cần phải làm gì. Quần Long Thịnh Yến lần này, ta tất giành được hạng nhất”.  “Hạng nhất?”  Người trung niên áo tím sững sờ, ông ta thật sự không dám nghĩ đến điều đó, và cũng không ngờ Triệu Vô Cực lại tự tin đến thế.  Tử Nguyệt Động Thiên là bá chủ mạnh nhất của Nam Vực, không cần nói nhiều cũng biết nền tảng và sức mạnh của bọn họ như thế nào, danh xứng với thực, không thể chối cãi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yên tâm đi, lần này ta tuyệt đối không thua”.  Sắc mặt Viêm Long Tử nghiêm túc, lời nói chân thật và đáng tin.  “Tốt lắm! Trong mắt ta chỉ có vị trí thứ nhất, không giành được thì chính là phế vật”, ông lão lạnh lùng nói: “Chỉ khi giành được hạng nhất, mới thật sự có cơ hội tranh đấu với nhân tài kiệt xuất ngoài vực, mới có thể bộc phát hào quang trong ngõ trời”.  Viêm Long Tử khẽ gật rồi, rồi chợt nói: “Sư phụ, ta nghe nói sư muội Vi Vi cũng muốn tham gia Quần Long Thịnh Yến lần này à?”  Đột nhiên, trong mắt ông lão lóe lên tia sáng lạnh, giọng cũng lạnh lùng hơn: “Trước kia, ta đã từng cảnh cáo ngươi, chớ có nhắm vào nàng, nàng không phải người mà ngươi có thể trêu vào đâu!”  “Không dám, không dám”, Viêm Long Tử cúi đầu nói.  Tuy nhiên, đợi ông lão kia đi rồi, hắn ta mới từ từ ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khẩy.  Không thể trêu vào à?  Không thể trêu vào mới thú vị!  …  “Vô Cực, thật không ngờ ngươi chỉ ra ngoài một chuyến mà đã tu luyện Lôi Vân Quyết đến tầng thứ mười ba. Tử Lôi Tông ta khai tông mấy ngàn năm qua, nhưng không có một yêu nghiệt nào nghịch thiên như ngươi. Ngươi đã định sẵn không thuộc về Tử Lôi Tông, không thuộc về cổ vực Nam Hoa, ngươi chắc chắn sẽ rời khỏi Huyền Hoàng giới”.  Cuồng phong rít gào, sắc bén như mũi kiếm, sấm chớp không dứt, nơi này chính là cấm địa của Tử Lôi Tông. Một người trung niên áo tím tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thanh niên trước mặt.  Đứng đối diện ông ta là Triệu Vô Cực, một trong Tam Tiểu Vương của cổ vực Nam Hoa, xếp hạng thứ ba trên bảng Long Vân.  Hắn ta vừa từ bên ngoài vực trở về, người trung niên áo tím có thể cảm nhận được có hai loại lực lượng kh ủng bố đang giằng co trên người hắn ta, từ tận đáy lòng, ông ta đã lờ mờ đoán ra được một điều khủng khiếp.  Sắc mặt Triệu Vô Cực lạnh lùng, thản nhiên nói: “Trước khi đi, ta biết mình cần phải làm gì. Quần Long Thịnh Yến lần này, ta tất giành được hạng nhất”.  “Hạng nhất?”  Người trung niên áo tím sững sờ, ông ta thật sự không dám nghĩ đến điều đó, và cũng không ngờ Triệu Vô Cực lại tự tin đến thế.  Tử Nguyệt Động Thiên là bá chủ mạnh nhất của Nam Vực, không cần nói nhiều cũng biết nền tảng và sức mạnh của bọn họ như thế nào, danh xứng với thực, không thể chối cãi.  

Chương 2695