“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2718
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời dường như sắp đổ mưa, loại cảm giác này điên cuồng tích tụ, khiến mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng đan xen trong đó là sự hưng phấn mãnh liệt, cứ như trái tim căng cứng trong lồng ngực có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Hồ nước chìm xuống, mười đài chiến cổ xưa như những con rồng khổng lồ từ từ bay lên. Đây là đài Thăng Long, mang ý nghĩa rồng bay vọt lên trời, và đây cũng chính là lôi đài chính thức của Quần Long Thịnh Yến. Cùng lúc đó, giữa không trung có mười ông lão hạ xuống, không có gì ngoại lệ, bọn họ đều là những cao thủ Thiên Phách cực kỳ đáng sợ. Khí tức trên người cô đọng, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta có cảm giác áp lực như núi đè, e là ít nhất đã mở được ba phách. Mười trọng tài đồng loạt tuyên bố quy tắc trận đấu. Quy tắc rất đơn giản, ngoại trừ không được sử dụng bí bảo và đan dược, các loại bảo khí và bảo giáp đều được cho phép, yêu cầu duy nhất chính là sau khi nhận thua thì không được tiếp tục ra tay. Vòng thứ nhất, vòng tích điểm khá là tàn khốc, mỗi một nhân tài kiệt xuất ít nhất phải đấu mười trận, thời gian nghỉ xả hơi giữa các trận rất ít. Tình huống mang theo thương tích chinh chiến có thể xảy ra, thậm chí sẽ xuất hiện cục diện không chết không thôi. “Hãy nhìn vào ngọc bội Long Vân của các ngươi, sau khi xác định tổ, Quần Long Thịnh Yến sẽ chính thức bắt đầu”, mười trọng tài Thánh Minh đồng loạt hô to, âm thanh quanh quẩn mãi không dứt. Lâm Nhất nhìn xuống ngọc bội giắt bên hông, bên trong chứa đựng khí Huyền Hoàng nặng trĩu, dường như có một con số thoắt ẩn thoắt hiện. Là số bảy, hắn được phân vào tổ thứ bảy, Phong Dã thì được phân vào tổ chín. Nam Cung Ngọc Vãn liếc nhìn ngọc bội, hắn ta được phân vào tổ tám. “Tổ một”, Triệu Vô Cực liếc nhìn ngọc bội. Viêm Long Tử thờ ơ nói: “Tổ bốn”. “…” Tam Vương Thất Anh thuộc bảng mười trên bảng Long Vân được phân vào các tổ khác nhau trong vòng tích điểm, hiển nhiên, việc này là do các trưởng lão Thánh Minh cố ý. “Tên kia thuộc tổ bảy?” Cách đó không xa, Tần Dương vẫn luôn âm thầm theo dõi Lâm Nhất, khi phát hiện con số trên ngọc bội của hắn, hai mắt hắn ta tỏa sáng, tay siết chặt ngọc bội và nở một nụ cười dữ tợn: “Cũng khéo thật!” Không bao lâu sau, từng tổ của vòng tích điểm bắt đầu bước vào thi đấu. Lâm Nhất hướng mắt về phía đài Thăng Long dành cho tổ bảy, có hai gã nhân tài kiệt xuất đã tiến hành giao đấu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời dường như sắp đổ mưa, loại cảm giác này điên cuồng tích tụ, khiến mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng đan xen trong đó là sự hưng phấn mãnh liệt, cứ như trái tim căng cứng trong lồng ngực có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Hồ nước chìm xuống, mười đài chiến cổ xưa như những con rồng khổng lồ từ từ bay lên. Đây là đài Thăng Long, mang ý nghĩa rồng bay vọt lên trời, và đây cũng chính là lôi đài chính thức của Quần Long Thịnh Yến. Cùng lúc đó, giữa không trung có mười ông lão hạ xuống, không có gì ngoại lệ, bọn họ đều là những cao thủ Thiên Phách cực kỳ đáng sợ. Khí tức trên người cô đọng, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta có cảm giác áp lực như núi đè, e là ít nhất đã mở được ba phách. Mười trọng tài đồng loạt tuyên bố quy tắc trận đấu. Quy tắc rất đơn giản, ngoại trừ không được sử dụng bí bảo và đan dược, các loại bảo khí và bảo giáp đều được cho phép, yêu cầu duy nhất chính là sau khi nhận thua thì không được tiếp tục ra tay. Vòng thứ nhất, vòng tích điểm khá là tàn khốc, mỗi một nhân tài kiệt xuất ít nhất phải đấu mười trận, thời gian nghỉ xả hơi giữa các trận rất ít. Tình huống mang theo thương tích chinh chiến có thể xảy ra, thậm chí sẽ xuất hiện cục diện không chết không thôi. “Hãy nhìn vào ngọc bội Long Vân của các ngươi, sau khi xác định tổ, Quần Long Thịnh Yến sẽ chính thức bắt đầu”, mười trọng tài Thánh Minh đồng loạt hô to, âm thanh quanh quẩn mãi không dứt. Lâm Nhất nhìn xuống ngọc bội giắt bên hông, bên trong chứa đựng khí Huyền Hoàng nặng trĩu, dường như có một con số thoắt ẩn thoắt hiện. Là số bảy, hắn được phân vào tổ thứ bảy, Phong Dã thì được phân vào tổ chín. Nam Cung Ngọc Vãn liếc nhìn ngọc bội, hắn ta được phân vào tổ tám. “Tổ một”, Triệu Vô Cực liếc nhìn ngọc bội. Viêm Long Tử thờ ơ nói: “Tổ bốn”. “…” Tam Vương Thất Anh thuộc bảng mười trên bảng Long Vân được phân vào các tổ khác nhau trong vòng tích điểm, hiển nhiên, việc này là do các trưởng lão Thánh Minh cố ý. “Tên kia thuộc tổ bảy?” Cách đó không xa, Tần Dương vẫn luôn âm thầm theo dõi Lâm Nhất, khi phát hiện con số trên ngọc bội của hắn, hai mắt hắn ta tỏa sáng, tay siết chặt ngọc bội và nở một nụ cười dữ tợn: “Cũng khéo thật!” Không bao lâu sau, từng tổ của vòng tích điểm bắt đầu bước vào thi đấu. Lâm Nhất hướng mắt về phía đài Thăng Long dành cho tổ bảy, có hai gã nhân tài kiệt xuất đã tiến hành giao đấu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời dường như sắp đổ mưa, loại cảm giác này điên cuồng tích tụ, khiến mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng đan xen trong đó là sự hưng phấn mãnh liệt, cứ như trái tim căng cứng trong lồng ngực có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Hồ nước chìm xuống, mười đài chiến cổ xưa như những con rồng khổng lồ từ từ bay lên. Đây là đài Thăng Long, mang ý nghĩa rồng bay vọt lên trời, và đây cũng chính là lôi đài chính thức của Quần Long Thịnh Yến. Cùng lúc đó, giữa không trung có mười ông lão hạ xuống, không có gì ngoại lệ, bọn họ đều là những cao thủ Thiên Phách cực kỳ đáng sợ. Khí tức trên người cô đọng, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta có cảm giác áp lực như núi đè, e là ít nhất đã mở được ba phách. Mười trọng tài đồng loạt tuyên bố quy tắc trận đấu. Quy tắc rất đơn giản, ngoại trừ không được sử dụng bí bảo và đan dược, các loại bảo khí và bảo giáp đều được cho phép, yêu cầu duy nhất chính là sau khi nhận thua thì không được tiếp tục ra tay. Vòng thứ nhất, vòng tích điểm khá là tàn khốc, mỗi một nhân tài kiệt xuất ít nhất phải đấu mười trận, thời gian nghỉ xả hơi giữa các trận rất ít. Tình huống mang theo thương tích chinh chiến có thể xảy ra, thậm chí sẽ xuất hiện cục diện không chết không thôi. “Hãy nhìn vào ngọc bội Long Vân của các ngươi, sau khi xác định tổ, Quần Long Thịnh Yến sẽ chính thức bắt đầu”, mười trọng tài Thánh Minh đồng loạt hô to, âm thanh quanh quẩn mãi không dứt. Lâm Nhất nhìn xuống ngọc bội giắt bên hông, bên trong chứa đựng khí Huyền Hoàng nặng trĩu, dường như có một con số thoắt ẩn thoắt hiện. Là số bảy, hắn được phân vào tổ thứ bảy, Phong Dã thì được phân vào tổ chín. Nam Cung Ngọc Vãn liếc nhìn ngọc bội, hắn ta được phân vào tổ tám. “Tổ một”, Triệu Vô Cực liếc nhìn ngọc bội. Viêm Long Tử thờ ơ nói: “Tổ bốn”. “…” Tam Vương Thất Anh thuộc bảng mười trên bảng Long Vân được phân vào các tổ khác nhau trong vòng tích điểm, hiển nhiên, việc này là do các trưởng lão Thánh Minh cố ý. “Tên kia thuộc tổ bảy?” Cách đó không xa, Tần Dương vẫn luôn âm thầm theo dõi Lâm Nhất, khi phát hiện con số trên ngọc bội của hắn, hai mắt hắn ta tỏa sáng, tay siết chặt ngọc bội và nở một nụ cười dữ tợn: “Cũng khéo thật!” Không bao lâu sau, từng tổ của vòng tích điểm bắt đầu bước vào thi đấu. Lâm Nhất hướng mắt về phía đài Thăng Long dành cho tổ bảy, có hai gã nhân tài kiệt xuất đã tiến hành giao đấu.