“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2729

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt hồ lập tức nổi lên làn sóng cuồng bạo, lại là Thần Long Bãi Vĩ hất Diêm Lạc Vũ ra ngoài, sau khi ngã xuống hắn ta không ngừng kêu đau, lăn qua lăn lại rất nhiều vòng.  “Phiền thật, biết thế đã rút kiếm ngay từ đầu”.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, lắc đầu.  Táng Hoa ra khỏi vỏ, một kiếm quét ngang!  Cảnh tượng này khiến đám người Tử Nguyệt Động Thiên có vẻ mặt cực kì khó coi.  Lâm Nhất và họ có thù rất lớn, có thể nói là không đội trời chung. Nếu không phải vì có Lạc Thuỷ thượng nhân, họ đã phái cao thủ Thiên Phách đi giết hắn từ lâu, không cần phải kìm nén lửa giận như bây giờ.  Dù một số trưởng lão đã dự đoán trước rằng Diêm Lạc Vũ có thể không phải là đối thủ của Lâm Nhất, nhưng không ngờ hắn ta lại thua một cách thê thảm như vậy. Một kiếm đã thua, thực sự trở tay không kịp. Bây giờ Lâm Nhất còn mạnh hơn gấp mấy lần so với khi ở thành Thiên Lăng, sự tiến bộ của hắn khiến người ta sởn tóc gáy.  Soạt!  Khí Huyền Hoàng thuộc về Diêm Lạc Vũ chảy ra một nửa, bay về phía Lâm Nhất trên đài Thăng Long.  Diêm Lạc Vũ thắng liên tiếp mấy trận, tích luỹ khá nhiều khí Huyền Hoàng, lần này thua Lâm Nhất lại bị đoạt mất một nửa, nhiều hơn rất nhiều so với toàn bộ khí Huyền Hoàng mà Lâm Nhất đoạt trước đó. Hắn có thể cảm nhận được rõ ngọc bội Long Vân của mình đã nặng hơn rất nhiều.   Thậm chí khí Huyền Hoàng trong ngọc bội còn có ánh sáng, nặng trĩu toả ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng nổi bật.  “Tiểu tử này cũng có chút thủ đoạn...”  Trọng tài nhóm bảy vuốt râu, khẽ nheo mắt, mỉm cười. Ông ta cứ tưởng Diêm Lạc Vũ có thể làm Lâm Nhất lộ ra một phần thực lực thật sự, không ngờ một kiếm đã kết thúc trận đấu.  Dưới lôi đài, trên khán đài, vô số võ giả vô cùng kinh ngạc, trận đấu này thực sự khiến người ta quá bất ngờ.  Trước khi Lâm Nhất rút kiếm, Diêm Lạc Vũ cực kì hùng hổ, mang lại cho người ta cảm giác thậm chí có thể tranh tài với yêu nghiệt hàng đầu. Nhưng sau khi Lâm Nhất rút kiếm, kiếm quang quét ngang, tất cả mọi thứ đều biến mất.  “Chiêu kiếm này mạnh quá, ta cảm thấy Lâm Nhất không yếu hơn Phong Vô Đạo bao nhiêu”.  “Xem ra trong nhóm bảy, Lâm Nhất cũng phải xếp hạng ít nhất là mười vị trí đầu!”  “Thú vị, lần này thật sự thú vị, tân tú như yêu nghiệt lần lượt xuất hiện, ta đoán chừng Lâm Nhất chỉ dùng năm phần thực lực!”  “Năm phần thực lực? Không thể nào, chiêu kiếm đó nhìn như đơn giản nhưng thật ra cần rất nhiều kĩ thuật, ít nhất bảy phần”.  “Bảy phần thực lực, một kiếm trấn áp Diêm Lạc Vũ đã đủ nghịch thiên”.  Mọi người rất quan tâm đến biểu hiện của Lâm Nhất, thảo luận cực kì náo nhiệt, rất nhiều người đang suy đoán cụ thể Lâm Nhất đã dùng bao nhiêu thực lực.“Hì hì, lại thêm một người thú vị”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt hồ lập tức nổi lên làn sóng cuồng bạo, lại là Thần Long Bãi Vĩ hất Diêm Lạc Vũ ra ngoài, sau khi ngã xuống hắn ta không ngừng kêu đau, lăn qua lăn lại rất nhiều vòng.  “Phiền thật, biết thế đã rút kiếm ngay từ đầu”.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, lắc đầu.  Táng Hoa ra khỏi vỏ, một kiếm quét ngang!  Cảnh tượng này khiến đám người Tử Nguyệt Động Thiên có vẻ mặt cực kì khó coi.  Lâm Nhất và họ có thù rất lớn, có thể nói là không đội trời chung. Nếu không phải vì có Lạc Thuỷ thượng nhân, họ đã phái cao thủ Thiên Phách đi giết hắn từ lâu, không cần phải kìm nén lửa giận như bây giờ.  Dù một số trưởng lão đã dự đoán trước rằng Diêm Lạc Vũ có thể không phải là đối thủ của Lâm Nhất, nhưng không ngờ hắn ta lại thua một cách thê thảm như vậy. Một kiếm đã thua, thực sự trở tay không kịp. Bây giờ Lâm Nhất còn mạnh hơn gấp mấy lần so với khi ở thành Thiên Lăng, sự tiến bộ của hắn khiến người ta sởn tóc gáy.  Soạt!  Khí Huyền Hoàng thuộc về Diêm Lạc Vũ chảy ra một nửa, bay về phía Lâm Nhất trên đài Thăng Long.  Diêm Lạc Vũ thắng liên tiếp mấy trận, tích luỹ khá nhiều khí Huyền Hoàng, lần này thua Lâm Nhất lại bị đoạt mất một nửa, nhiều hơn rất nhiều so với toàn bộ khí Huyền Hoàng mà Lâm Nhất đoạt trước đó. Hắn có thể cảm nhận được rõ ngọc bội Long Vân của mình đã nặng hơn rất nhiều.   Thậm chí khí Huyền Hoàng trong ngọc bội còn có ánh sáng, nặng trĩu toả ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng nổi bật.  “Tiểu tử này cũng có chút thủ đoạn...”  Trọng tài nhóm bảy vuốt râu, khẽ nheo mắt, mỉm cười. Ông ta cứ tưởng Diêm Lạc Vũ có thể làm Lâm Nhất lộ ra một phần thực lực thật sự, không ngờ một kiếm đã kết thúc trận đấu.  Dưới lôi đài, trên khán đài, vô số võ giả vô cùng kinh ngạc, trận đấu này thực sự khiến người ta quá bất ngờ.  Trước khi Lâm Nhất rút kiếm, Diêm Lạc Vũ cực kì hùng hổ, mang lại cho người ta cảm giác thậm chí có thể tranh tài với yêu nghiệt hàng đầu. Nhưng sau khi Lâm Nhất rút kiếm, kiếm quang quét ngang, tất cả mọi thứ đều biến mất.  “Chiêu kiếm này mạnh quá, ta cảm thấy Lâm Nhất không yếu hơn Phong Vô Đạo bao nhiêu”.  “Xem ra trong nhóm bảy, Lâm Nhất cũng phải xếp hạng ít nhất là mười vị trí đầu!”  “Thú vị, lần này thật sự thú vị, tân tú như yêu nghiệt lần lượt xuất hiện, ta đoán chừng Lâm Nhất chỉ dùng năm phần thực lực!”  “Năm phần thực lực? Không thể nào, chiêu kiếm đó nhìn như đơn giản nhưng thật ra cần rất nhiều kĩ thuật, ít nhất bảy phần”.  “Bảy phần thực lực, một kiếm trấn áp Diêm Lạc Vũ đã đủ nghịch thiên”.  Mọi người rất quan tâm đến biểu hiện của Lâm Nhất, thảo luận cực kì náo nhiệt, rất nhiều người đang suy đoán cụ thể Lâm Nhất đã dùng bao nhiêu thực lực.“Hì hì, lại thêm một người thú vị”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt hồ lập tức nổi lên làn sóng cuồng bạo, lại là Thần Long Bãi Vĩ hất Diêm Lạc Vũ ra ngoài, sau khi ngã xuống hắn ta không ngừng kêu đau, lăn qua lăn lại rất nhiều vòng.  “Phiền thật, biết thế đã rút kiếm ngay từ đầu”.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, lắc đầu.  Táng Hoa ra khỏi vỏ, một kiếm quét ngang!  Cảnh tượng này khiến đám người Tử Nguyệt Động Thiên có vẻ mặt cực kì khó coi.  Lâm Nhất và họ có thù rất lớn, có thể nói là không đội trời chung. Nếu không phải vì có Lạc Thuỷ thượng nhân, họ đã phái cao thủ Thiên Phách đi giết hắn từ lâu, không cần phải kìm nén lửa giận như bây giờ.  Dù một số trưởng lão đã dự đoán trước rằng Diêm Lạc Vũ có thể không phải là đối thủ của Lâm Nhất, nhưng không ngờ hắn ta lại thua một cách thê thảm như vậy. Một kiếm đã thua, thực sự trở tay không kịp. Bây giờ Lâm Nhất còn mạnh hơn gấp mấy lần so với khi ở thành Thiên Lăng, sự tiến bộ của hắn khiến người ta sởn tóc gáy.  Soạt!  Khí Huyền Hoàng thuộc về Diêm Lạc Vũ chảy ra một nửa, bay về phía Lâm Nhất trên đài Thăng Long.  Diêm Lạc Vũ thắng liên tiếp mấy trận, tích luỹ khá nhiều khí Huyền Hoàng, lần này thua Lâm Nhất lại bị đoạt mất một nửa, nhiều hơn rất nhiều so với toàn bộ khí Huyền Hoàng mà Lâm Nhất đoạt trước đó. Hắn có thể cảm nhận được rõ ngọc bội Long Vân của mình đã nặng hơn rất nhiều.   Thậm chí khí Huyền Hoàng trong ngọc bội còn có ánh sáng, nặng trĩu toả ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng nổi bật.  “Tiểu tử này cũng có chút thủ đoạn...”  Trọng tài nhóm bảy vuốt râu, khẽ nheo mắt, mỉm cười. Ông ta cứ tưởng Diêm Lạc Vũ có thể làm Lâm Nhất lộ ra một phần thực lực thật sự, không ngờ một kiếm đã kết thúc trận đấu.  Dưới lôi đài, trên khán đài, vô số võ giả vô cùng kinh ngạc, trận đấu này thực sự khiến người ta quá bất ngờ.  Trước khi Lâm Nhất rút kiếm, Diêm Lạc Vũ cực kì hùng hổ, mang lại cho người ta cảm giác thậm chí có thể tranh tài với yêu nghiệt hàng đầu. Nhưng sau khi Lâm Nhất rút kiếm, kiếm quang quét ngang, tất cả mọi thứ đều biến mất.  “Chiêu kiếm này mạnh quá, ta cảm thấy Lâm Nhất không yếu hơn Phong Vô Đạo bao nhiêu”.  “Xem ra trong nhóm bảy, Lâm Nhất cũng phải xếp hạng ít nhất là mười vị trí đầu!”  “Thú vị, lần này thật sự thú vị, tân tú như yêu nghiệt lần lượt xuất hiện, ta đoán chừng Lâm Nhất chỉ dùng năm phần thực lực!”  “Năm phần thực lực? Không thể nào, chiêu kiếm đó nhìn như đơn giản nhưng thật ra cần rất nhiều kĩ thuật, ít nhất bảy phần”.  “Bảy phần thực lực, một kiếm trấn áp Diêm Lạc Vũ đã đủ nghịch thiên”.  Mọi người rất quan tâm đến biểu hiện của Lâm Nhất, thảo luận cực kì náo nhiệt, rất nhiều người đang suy đoán cụ thể Lâm Nhất đã dùng bao nhiêu thực lực.“Hì hì, lại thêm một người thú vị”.  

Chương 2729