“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2733

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”   “Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”  Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.  Lâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.  Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.  Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.  Nàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.  Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.  Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.  Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.  “Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.  Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.  Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.  Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.  Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!  Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.  “Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.  Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.  Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.  Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”   “Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”  Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.  Lâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.  Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.  Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.  Nàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.  Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.  Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.  Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.  “Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.  Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.  Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.  Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.  Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!  Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.  “Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.  Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.  Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.  Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”   “Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”  Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.  Lâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.  Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.  Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.  Nàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.  Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.  Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.  Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.  “Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.  Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.  Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.  Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.  Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!  Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.  “Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.  Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.  Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.  Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?  

Chương 2733