“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2744
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế cục đúng như mọi người dự đoán, khi sát chiêu của Diệp Thanh Phong lại lần nữa biến đổi, thoạt nhìn, Dương Đằng có hơi chật vật, hắn ta vẫn đang lui về sau, gần như suýt bị buộc rơi khỏi đài Thăng Long, nhưng kiếm thế của hắn ta vẫn không loạn. Kiếm ý mênh mông tản ra ngoài lại càng thêm bao la, bát ngát,… chúng như sóng nước từng chút một lan tỏa trên đài Thăng Long rộng lớn. Một khi hắn ta bắt đầu phản công, chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt, khi đó, Diệp Thanh Phong đã tiêu hao hết khí thế, tất nhiên khó mà chống đỡ. “Chỉ còn một chiêu, để ta xem, Diệp Thanh Phong sẽ đánh bại Dương Đằng như thế nào?”, Bạch Lăng cười lạnh, liếc nhìn Lâm Nhất với thái độ khinh thường. Rầm! Nhưng hắn ta vừa dứt lời, trên đài đột nhiên vọng đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, sắc mặt Diệp Thanh Phong cực kỳ dữ tợn, hắn ta hung hăng giẫm mạnh xuống lôi đài. Ầm ầm! Đài Thăng Long rung lắc dữ dội, mặt hồ xung quanh cũng không ngừng sôi trào. Đại Diễn kiếm thế của Dương Đằng vốn đang lan tỏa khắp đài bỗng chốc bị một cước này chấn vỡ vụn, cứ như mặt hồ phẳng lặng bị giẫm nát. Sắc mặt Dương Đằng lập tức thay đổi, kiếm thế đang lan tỏa kia chính là át chủ bài để lát nữa hắn ta phản kích đối phương. Nó bị chấn nát như thế thì sao có thể thắng được? Hành động vừa rồi khiến hắn ta hoàn toàn mất quyền khống chế đối với những luồng kiếm thế vỡ nát kia, vầng trăng tím phía trên lôi đài phát ra ánh sáng rực rỡ, điên cuồng cắn nuốt và hấp thu chúng. Phút chốc, trăng tím hệt như một cái động không đáy, kiếm thế vỡ vụn hóa thành sương mù, ào ào tuôn vào trong đó. Ầm! Ánh trăng rực sáng, vô cùng chói mắt, biến cố bất ngờ khiến Dương Đằng lắp bắp kinh hãi. “Bại!” Diệp Thanh Phong nổi giận gầm lên, bước nhanh lên trước, đắm chìm dưới ánh trăng màu tím, biến trảo thành quyền, một kích nhanh như tia chớp đánh thẳng vào ngực đối phương. Keng! Quyền mang va vào thân kiếm tạo thành một tiếng chấn động, nhưng vẫn như cũ nện cho Dương Đằng hộc máu. Trong tình thế nguy cấp, Dương Đằng vội vã phòng thủ nên không thể ngăn nổi một kích khủng bố kia. Hắn ta bị đánh văng khỏi lôi đài, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội liên tục bị cướp đoạt. “Tử Nguyệt Tâm Kinh!” Bạch Lăng lộ vẻ khó coi, hiển nhiên, hắn ta đã đánh giá thấp uy lực của môn tuyệt học này, ở ngay thời khắc mấu chốt, nó có thể cắn nuốt kiếm thế, biến thành lực lượng bản thân. Trái lại, sư huynh của Bạch Lăng, Tuyệt Trần, một trong Nam Hoa Thất Anh, khá là bình tĩnh. Dường như hắn ta không hề bất ngờ trước kết quả này, mà chỉ hơi tò mò sao Lâm Nhất có thể nhìn ra được. Còn những người khác, sắc mặt bọn họ có phần phức tạp, không ngờ lại đúng như lời Lâm Nhất nói, trong vòng 2 chiêu, Diệp Thanh Phong sẽ đánh bại Dương Đằng. Đây chẳng khác nào một cái tát vào mặt Bạch Lăng. Cuộc đối đầu trong âm thầm nhanh chóng kết thúc, không còn ai dám xem nhẹ Lâm Nhất. Trận hỗn chiến giữa tổ 7 và tổ 4 vẫn tiếp tục diễn ra, những điểm sáng chói mắt trong vòng tích điểm như Phong Vô Đạo, Phương Hàn Lạc, Tuyệt Trần,… lần lượt giành thắng lợi. Trong đó, Tuyệt Trần là mạnh mẽ nhất, đối thủ của hắn ta không nhận thua, dường như muốn tìm kiếm một chút may mắn. Trái cũng thua, phải cũng thua, chẳng bằng liều một lần, tâm huyết của rất nhiều nhân tài trẻ tuổi lọt vào vòng đấu loại đều được kích phát, đối đầu với nhân vật khủng bố trong Thất Anh, bọn họ không tiếp tục “nhận thua” như ở vòng tích điểm nữa.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế cục đúng như mọi người dự đoán, khi sát chiêu của Diệp Thanh Phong lại lần nữa biến đổi, thoạt nhìn, Dương Đằng có hơi chật vật, hắn ta vẫn đang lui về sau, gần như suýt bị buộc rơi khỏi đài Thăng Long, nhưng kiếm thế của hắn ta vẫn không loạn. Kiếm ý mênh mông tản ra ngoài lại càng thêm bao la, bát ngát,… chúng như sóng nước từng chút một lan tỏa trên đài Thăng Long rộng lớn. Một khi hắn ta bắt đầu phản công, chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt, khi đó, Diệp Thanh Phong đã tiêu hao hết khí thế, tất nhiên khó mà chống đỡ. “Chỉ còn một chiêu, để ta xem, Diệp Thanh Phong sẽ đánh bại Dương Đằng như thế nào?”, Bạch Lăng cười lạnh, liếc nhìn Lâm Nhất với thái độ khinh thường. Rầm! Nhưng hắn ta vừa dứt lời, trên đài đột nhiên vọng đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, sắc mặt Diệp Thanh Phong cực kỳ dữ tợn, hắn ta hung hăng giẫm mạnh xuống lôi đài. Ầm ầm! Đài Thăng Long rung lắc dữ dội, mặt hồ xung quanh cũng không ngừng sôi trào. Đại Diễn kiếm thế của Dương Đằng vốn đang lan tỏa khắp đài bỗng chốc bị một cước này chấn vỡ vụn, cứ như mặt hồ phẳng lặng bị giẫm nát. Sắc mặt Dương Đằng lập tức thay đổi, kiếm thế đang lan tỏa kia chính là át chủ bài để lát nữa hắn ta phản kích đối phương. Nó bị chấn nát như thế thì sao có thể thắng được? Hành động vừa rồi khiến hắn ta hoàn toàn mất quyền khống chế đối với những luồng kiếm thế vỡ nát kia, vầng trăng tím phía trên lôi đài phát ra ánh sáng rực rỡ, điên cuồng cắn nuốt và hấp thu chúng. Phút chốc, trăng tím hệt như một cái động không đáy, kiếm thế vỡ vụn hóa thành sương mù, ào ào tuôn vào trong đó. Ầm! Ánh trăng rực sáng, vô cùng chói mắt, biến cố bất ngờ khiến Dương Đằng lắp bắp kinh hãi. “Bại!” Diệp Thanh Phong nổi giận gầm lên, bước nhanh lên trước, đắm chìm dưới ánh trăng màu tím, biến trảo thành quyền, một kích nhanh như tia chớp đánh thẳng vào ngực đối phương. Keng! Quyền mang va vào thân kiếm tạo thành một tiếng chấn động, nhưng vẫn như cũ nện cho Dương Đằng hộc máu. Trong tình thế nguy cấp, Dương Đằng vội vã phòng thủ nên không thể ngăn nổi một kích khủng bố kia. Hắn ta bị đánh văng khỏi lôi đài, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội liên tục bị cướp đoạt. “Tử Nguyệt Tâm Kinh!” Bạch Lăng lộ vẻ khó coi, hiển nhiên, hắn ta đã đánh giá thấp uy lực của môn tuyệt học này, ở ngay thời khắc mấu chốt, nó có thể cắn nuốt kiếm thế, biến thành lực lượng bản thân. Trái lại, sư huynh của Bạch Lăng, Tuyệt Trần, một trong Nam Hoa Thất Anh, khá là bình tĩnh. Dường như hắn ta không hề bất ngờ trước kết quả này, mà chỉ hơi tò mò sao Lâm Nhất có thể nhìn ra được. Còn những người khác, sắc mặt bọn họ có phần phức tạp, không ngờ lại đúng như lời Lâm Nhất nói, trong vòng 2 chiêu, Diệp Thanh Phong sẽ đánh bại Dương Đằng. Đây chẳng khác nào một cái tát vào mặt Bạch Lăng. Cuộc đối đầu trong âm thầm nhanh chóng kết thúc, không còn ai dám xem nhẹ Lâm Nhất. Trận hỗn chiến giữa tổ 7 và tổ 4 vẫn tiếp tục diễn ra, những điểm sáng chói mắt trong vòng tích điểm như Phong Vô Đạo, Phương Hàn Lạc, Tuyệt Trần,… lần lượt giành thắng lợi. Trong đó, Tuyệt Trần là mạnh mẽ nhất, đối thủ của hắn ta không nhận thua, dường như muốn tìm kiếm một chút may mắn. Trái cũng thua, phải cũng thua, chẳng bằng liều một lần, tâm huyết của rất nhiều nhân tài trẻ tuổi lọt vào vòng đấu loại đều được kích phát, đối đầu với nhân vật khủng bố trong Thất Anh, bọn họ không tiếp tục “nhận thua” như ở vòng tích điểm nữa.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế cục đúng như mọi người dự đoán, khi sát chiêu của Diệp Thanh Phong lại lần nữa biến đổi, thoạt nhìn, Dương Đằng có hơi chật vật, hắn ta vẫn đang lui về sau, gần như suýt bị buộc rơi khỏi đài Thăng Long, nhưng kiếm thế của hắn ta vẫn không loạn. Kiếm ý mênh mông tản ra ngoài lại càng thêm bao la, bát ngát,… chúng như sóng nước từng chút một lan tỏa trên đài Thăng Long rộng lớn. Một khi hắn ta bắt đầu phản công, chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt, khi đó, Diệp Thanh Phong đã tiêu hao hết khí thế, tất nhiên khó mà chống đỡ. “Chỉ còn một chiêu, để ta xem, Diệp Thanh Phong sẽ đánh bại Dương Đằng như thế nào?”, Bạch Lăng cười lạnh, liếc nhìn Lâm Nhất với thái độ khinh thường. Rầm! Nhưng hắn ta vừa dứt lời, trên đài đột nhiên vọng đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, sắc mặt Diệp Thanh Phong cực kỳ dữ tợn, hắn ta hung hăng giẫm mạnh xuống lôi đài. Ầm ầm! Đài Thăng Long rung lắc dữ dội, mặt hồ xung quanh cũng không ngừng sôi trào. Đại Diễn kiếm thế của Dương Đằng vốn đang lan tỏa khắp đài bỗng chốc bị một cước này chấn vỡ vụn, cứ như mặt hồ phẳng lặng bị giẫm nát. Sắc mặt Dương Đằng lập tức thay đổi, kiếm thế đang lan tỏa kia chính là át chủ bài để lát nữa hắn ta phản kích đối phương. Nó bị chấn nát như thế thì sao có thể thắng được? Hành động vừa rồi khiến hắn ta hoàn toàn mất quyền khống chế đối với những luồng kiếm thế vỡ nát kia, vầng trăng tím phía trên lôi đài phát ra ánh sáng rực rỡ, điên cuồng cắn nuốt và hấp thu chúng. Phút chốc, trăng tím hệt như một cái động không đáy, kiếm thế vỡ vụn hóa thành sương mù, ào ào tuôn vào trong đó. Ầm! Ánh trăng rực sáng, vô cùng chói mắt, biến cố bất ngờ khiến Dương Đằng lắp bắp kinh hãi. “Bại!” Diệp Thanh Phong nổi giận gầm lên, bước nhanh lên trước, đắm chìm dưới ánh trăng màu tím, biến trảo thành quyền, một kích nhanh như tia chớp đánh thẳng vào ngực đối phương. Keng! Quyền mang va vào thân kiếm tạo thành một tiếng chấn động, nhưng vẫn như cũ nện cho Dương Đằng hộc máu. Trong tình thế nguy cấp, Dương Đằng vội vã phòng thủ nên không thể ngăn nổi một kích khủng bố kia. Hắn ta bị đánh văng khỏi lôi đài, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội liên tục bị cướp đoạt. “Tử Nguyệt Tâm Kinh!” Bạch Lăng lộ vẻ khó coi, hiển nhiên, hắn ta đã đánh giá thấp uy lực của môn tuyệt học này, ở ngay thời khắc mấu chốt, nó có thể cắn nuốt kiếm thế, biến thành lực lượng bản thân. Trái lại, sư huynh của Bạch Lăng, Tuyệt Trần, một trong Nam Hoa Thất Anh, khá là bình tĩnh. Dường như hắn ta không hề bất ngờ trước kết quả này, mà chỉ hơi tò mò sao Lâm Nhất có thể nhìn ra được. Còn những người khác, sắc mặt bọn họ có phần phức tạp, không ngờ lại đúng như lời Lâm Nhất nói, trong vòng 2 chiêu, Diệp Thanh Phong sẽ đánh bại Dương Đằng. Đây chẳng khác nào một cái tát vào mặt Bạch Lăng. Cuộc đối đầu trong âm thầm nhanh chóng kết thúc, không còn ai dám xem nhẹ Lâm Nhất. Trận hỗn chiến giữa tổ 7 và tổ 4 vẫn tiếp tục diễn ra, những điểm sáng chói mắt trong vòng tích điểm như Phong Vô Đạo, Phương Hàn Lạc, Tuyệt Trần,… lần lượt giành thắng lợi. Trong đó, Tuyệt Trần là mạnh mẽ nhất, đối thủ của hắn ta không nhận thua, dường như muốn tìm kiếm một chút may mắn. Trái cũng thua, phải cũng thua, chẳng bằng liều một lần, tâm huyết của rất nhiều nhân tài trẻ tuổi lọt vào vòng đấu loại đều được kích phát, đối đầu với nhân vật khủng bố trong Thất Anh, bọn họ không tiếp tục “nhận thua” như ở vòng tích điểm nữa.