“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2746
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.BOANG...! Kiếm âm to rõ, kiếm quang lóe sáng, kiếm thế hùng hậu như cột nước xộc thẳng lên trời, phút chốc, kiếm thế trên người Bạch Lăng đã đạt đến trạng thái mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến cho nhiều người tròn mắt kinh ngạc. Khoảnh khắc kiếm thế bùng nổ, Bạch Lăng liền cầm kiếm vọt đến, cuồng phong khuấy động, hắn ta và kiếm như hòa làm một thể, chẳng khác nào một cái vòi rồng xông thẳng về phía Lâm Nhất. Chiêu này có phần tương tự với Vân Phá Thiên của Lâm Nhất, nhưng ý cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Dùng gió làm chủ, dùng nước phụ trợ, nhân kiếm hợp nhất. Keng… Keng…! Lại có kiếm âm vang lên, Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ được một tấc mà đã đánh tan vòi rồng đang hùng hổ lao đến. Đợi đến khi nó hoàn toàn ra khỏi vỏ, thân kiếm hệt như một làn thu thủy, có hào quang như mộng như ảo không ngừng lan ra, đẩy lùi Bạch Lăng. “Thật mạnh!” Bạch Lăng thầm kinh ngạc, trong cùng thế hệ, hắn ta chưa từng thấy qua kiếm pháp đáng sợ như thế, chỉ riêng khí thế lúc kiếm ra khỏi vỏ thôi cũng đủ để phá vỡ sát chiêu của hắn ta. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Bạch Lăng tự biết bản thân mình không thể tiếp tục giấu diếm thực lực, hắn ta liền bắt đầu vận chuyển kiếm ý. Dưới sự phụ trợ của kiếm ý, kiếm thế của Bạch Lăng vốn bị đánh tan thành những hạt bụi lại một lần nữa hội tụ… và ngày càng cô đọng. Từ cồn cát biến thành một ngọn núi hùng vĩ, cuồng phong nổi lên, thế không thể đỡ. Đây cũng là uy lực của kiếm ý! Lâm Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hắn không vận dụng kiếm ý, mà chỉ dùng Tử Diên Kiếm Quyết để nghênh địch. Một khắc sau, bóng dáng hai người thoắt ẩn thoắt hiện trên đài chiến, cùng với đó, mũi kiếm liên tục va chạm, tỉa lửa bắn tung tóe khắp bốn phía. Dưới đài, mọi người tập trung quan sát trận chiến, không dám chớp mắt. Trận này quả thật đủ đặc sắc, bởi vì kiếm pháp của đôi bên đều cực kỳ sắc bén, cùng với đó, tu vi cũng sâu không lường được. Thỉnh thoảng có kiếm quang xẹt ra, tỏa ra ánh sáng chói mắt, vô cùng diễm lệ. Bóng dáng hai người trở nên mờ ảo, liên tục di chuyển, mỗi một lần giao nhau đều vạn phần hung hiểm. Hễ là nhân tài kiệt xuất có chút thực lực đều nhìn ra được, từ đó càng thêm hãi hùng khiếp vía, nhưng lại càng xem càng nghiện. Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi, trong lòng những người này chợt nảy sinh hoài nghi… Dường như Lâm Nhất không sử dụng kiếm ý? Nghe đồn kiếm ý của Lâm Nhất sâu không lường được, phóng mắt khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa có thể xem như lông phượng sừng lân. Nhưng hiện tại, trong tình thế chém giết hung hiểm bực này, rõ ràng là hắn chỉ dựa vào kiếm đạo tinh xảo, vậy mà lại có thể bất phân thắng bại với đối thủ, điều này quả thật… có hơi khó hiểu.Lâm Nhất không nghĩ quá nhiều, hắn đã có kế hoạch, có thể không bại lộ át chủ bài thì sẽ không bại lộ. Với lại hắn cũng không chủ quan, gần như dốc toàn lực thi triển Tử Diên Kiếm Quyết. Hoa Tử Diên kết tinh từ băng ở vùng Tử Phủ đã nở rộ một nửa, chân nguyên mênh mông tràn ngập trong cơ thể, kiếm kình chảy vào trong Táng Hoa không hề yếu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.BOANG...! Kiếm âm to rõ, kiếm quang lóe sáng, kiếm thế hùng hậu như cột nước xộc thẳng lên trời, phút chốc, kiếm thế trên người Bạch Lăng đã đạt đến trạng thái mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến cho nhiều người tròn mắt kinh ngạc. Khoảnh khắc kiếm thế bùng nổ, Bạch Lăng liền cầm kiếm vọt đến, cuồng phong khuấy động, hắn ta và kiếm như hòa làm một thể, chẳng khác nào một cái vòi rồng xông thẳng về phía Lâm Nhất. Chiêu này có phần tương tự với Vân Phá Thiên của Lâm Nhất, nhưng ý cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Dùng gió làm chủ, dùng nước phụ trợ, nhân kiếm hợp nhất. Keng… Keng…! Lại có kiếm âm vang lên, Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ được một tấc mà đã đánh tan vòi rồng đang hùng hổ lao đến. Đợi đến khi nó hoàn toàn ra khỏi vỏ, thân kiếm hệt như một làn thu thủy, có hào quang như mộng như ảo không ngừng lan ra, đẩy lùi Bạch Lăng. “Thật mạnh!” Bạch Lăng thầm kinh ngạc, trong cùng thế hệ, hắn ta chưa từng thấy qua kiếm pháp đáng sợ như thế, chỉ riêng khí thế lúc kiếm ra khỏi vỏ thôi cũng đủ để phá vỡ sát chiêu của hắn ta. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Bạch Lăng tự biết bản thân mình không thể tiếp tục giấu diếm thực lực, hắn ta liền bắt đầu vận chuyển kiếm ý. Dưới sự phụ trợ của kiếm ý, kiếm thế của Bạch Lăng vốn bị đánh tan thành những hạt bụi lại một lần nữa hội tụ… và ngày càng cô đọng. Từ cồn cát biến thành một ngọn núi hùng vĩ, cuồng phong nổi lên, thế không thể đỡ. Đây cũng là uy lực của kiếm ý! Lâm Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hắn không vận dụng kiếm ý, mà chỉ dùng Tử Diên Kiếm Quyết để nghênh địch. Một khắc sau, bóng dáng hai người thoắt ẩn thoắt hiện trên đài chiến, cùng với đó, mũi kiếm liên tục va chạm, tỉa lửa bắn tung tóe khắp bốn phía. Dưới đài, mọi người tập trung quan sát trận chiến, không dám chớp mắt. Trận này quả thật đủ đặc sắc, bởi vì kiếm pháp của đôi bên đều cực kỳ sắc bén, cùng với đó, tu vi cũng sâu không lường được. Thỉnh thoảng có kiếm quang xẹt ra, tỏa ra ánh sáng chói mắt, vô cùng diễm lệ. Bóng dáng hai người trở nên mờ ảo, liên tục di chuyển, mỗi một lần giao nhau đều vạn phần hung hiểm. Hễ là nhân tài kiệt xuất có chút thực lực đều nhìn ra được, từ đó càng thêm hãi hùng khiếp vía, nhưng lại càng xem càng nghiện. Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi, trong lòng những người này chợt nảy sinh hoài nghi… Dường như Lâm Nhất không sử dụng kiếm ý? Nghe đồn kiếm ý của Lâm Nhất sâu không lường được, phóng mắt khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa có thể xem như lông phượng sừng lân. Nhưng hiện tại, trong tình thế chém giết hung hiểm bực này, rõ ràng là hắn chỉ dựa vào kiếm đạo tinh xảo, vậy mà lại có thể bất phân thắng bại với đối thủ, điều này quả thật… có hơi khó hiểu.Lâm Nhất không nghĩ quá nhiều, hắn đã có kế hoạch, có thể không bại lộ át chủ bài thì sẽ không bại lộ. Với lại hắn cũng không chủ quan, gần như dốc toàn lực thi triển Tử Diên Kiếm Quyết. Hoa Tử Diên kết tinh từ băng ở vùng Tử Phủ đã nở rộ một nửa, chân nguyên mênh mông tràn ngập trong cơ thể, kiếm kình chảy vào trong Táng Hoa không hề yếu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.BOANG...! Kiếm âm to rõ, kiếm quang lóe sáng, kiếm thế hùng hậu như cột nước xộc thẳng lên trời, phút chốc, kiếm thế trên người Bạch Lăng đã đạt đến trạng thái mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến cho nhiều người tròn mắt kinh ngạc. Khoảnh khắc kiếm thế bùng nổ, Bạch Lăng liền cầm kiếm vọt đến, cuồng phong khuấy động, hắn ta và kiếm như hòa làm một thể, chẳng khác nào một cái vòi rồng xông thẳng về phía Lâm Nhất. Chiêu này có phần tương tự với Vân Phá Thiên của Lâm Nhất, nhưng ý cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Dùng gió làm chủ, dùng nước phụ trợ, nhân kiếm hợp nhất. Keng… Keng…! Lại có kiếm âm vang lên, Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ được một tấc mà đã đánh tan vòi rồng đang hùng hổ lao đến. Đợi đến khi nó hoàn toàn ra khỏi vỏ, thân kiếm hệt như một làn thu thủy, có hào quang như mộng như ảo không ngừng lan ra, đẩy lùi Bạch Lăng. “Thật mạnh!” Bạch Lăng thầm kinh ngạc, trong cùng thế hệ, hắn ta chưa từng thấy qua kiếm pháp đáng sợ như thế, chỉ riêng khí thế lúc kiếm ra khỏi vỏ thôi cũng đủ để phá vỡ sát chiêu của hắn ta. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Bạch Lăng tự biết bản thân mình không thể tiếp tục giấu diếm thực lực, hắn ta liền bắt đầu vận chuyển kiếm ý. Dưới sự phụ trợ của kiếm ý, kiếm thế của Bạch Lăng vốn bị đánh tan thành những hạt bụi lại một lần nữa hội tụ… và ngày càng cô đọng. Từ cồn cát biến thành một ngọn núi hùng vĩ, cuồng phong nổi lên, thế không thể đỡ. Đây cũng là uy lực của kiếm ý! Lâm Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hắn không vận dụng kiếm ý, mà chỉ dùng Tử Diên Kiếm Quyết để nghênh địch. Một khắc sau, bóng dáng hai người thoắt ẩn thoắt hiện trên đài chiến, cùng với đó, mũi kiếm liên tục va chạm, tỉa lửa bắn tung tóe khắp bốn phía. Dưới đài, mọi người tập trung quan sát trận chiến, không dám chớp mắt. Trận này quả thật đủ đặc sắc, bởi vì kiếm pháp của đôi bên đều cực kỳ sắc bén, cùng với đó, tu vi cũng sâu không lường được. Thỉnh thoảng có kiếm quang xẹt ra, tỏa ra ánh sáng chói mắt, vô cùng diễm lệ. Bóng dáng hai người trở nên mờ ảo, liên tục di chuyển, mỗi một lần giao nhau đều vạn phần hung hiểm. Hễ là nhân tài kiệt xuất có chút thực lực đều nhìn ra được, từ đó càng thêm hãi hùng khiếp vía, nhưng lại càng xem càng nghiện. Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi, trong lòng những người này chợt nảy sinh hoài nghi… Dường như Lâm Nhất không sử dụng kiếm ý? Nghe đồn kiếm ý của Lâm Nhất sâu không lường được, phóng mắt khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa có thể xem như lông phượng sừng lân. Nhưng hiện tại, trong tình thế chém giết hung hiểm bực này, rõ ràng là hắn chỉ dựa vào kiếm đạo tinh xảo, vậy mà lại có thể bất phân thắng bại với đối thủ, điều này quả thật… có hơi khó hiểu.Lâm Nhất không nghĩ quá nhiều, hắn đã có kế hoạch, có thể không bại lộ át chủ bài thì sẽ không bại lộ. Với lại hắn cũng không chủ quan, gần như dốc toàn lực thi triển Tử Diên Kiếm Quyết. Hoa Tử Diên kết tinh từ băng ở vùng Tử Phủ đã nở rộ một nửa, chân nguyên mênh mông tràn ngập trong cơ thể, kiếm kình chảy vào trong Táng Hoa không hề yếu.