“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2756
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lôi vân trên bầu trời lập tức tạo thành tiếng vang lớn, tiếng sấm không dứt, chưởng mang trên tay hắn ta tràn đầy tử quang. Vô số điện quang màu tím di chuyển trong không trung, vô số lôi quang chồng lên nhau, ngưng tụ thành một cự chưởng lôi điện to tựa như núi. Ầm! Đài Thăng Long không ngừng rung động, gió mạnh thổi bay quần áo của Lâm Nhất, giống như có thể cuốn hắn đi bất cứ lúc nào. Có thể tưởng tượng được khi chưởng mang này tấn công trực diện sẽ có sức công phá đáng sợ đến mức nào. Rắc! Một ánh sáng chói mắt xuất hiện, giữa bàn tay khổng lồ chợt xuất hiện một vết nứt từ trên xuống dưới, lúc cự chưởng lôi điện đánh tới trước mặt Lâm Nhất thì nó đã nứt ra, chia thành hai nửa rồi bay đi. Trên người Lâm Nhất đứng ở giữa vẫn còn có chút điện quang còn sót lại, nhưng hắn lại không hề thương tổn gì. “Phá Lôi Trảm!” Trong mắt Phong Vô Đạo loé lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn ta đã đoán trước được rằng chiêu này không thể nào thật sự đả thương Lâm Nhất được. Phong Vô Đạo di chuyển, hắn ta đã chuẩn bị chiêu khác từ trước, cũng nhanh chóng đánh về phía Lâm Nhất. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Lâm Nhất ung dung di chuyển, kiếm tựa như điện, kiếm quang khiến người khác hoa cả mắt luôn có thể đánh tan sát chiêu của đối phương trước khi nó rơi xuống. “Chết tiệt!” Sắc mặt Phong Vô Đạo hơi thay đổi, hắn ta phát hiện tuy ý chí Lôi Đình của bản thân có thể áp chế được kiếm ý của đối phương. Nhưng chỉ cần hắn ta tấn công, chiêu thức di chuyển đến trước mặt Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị hoá giải một cách dễ dàng. Nếu còn tiếp tục như thế, đến khi hắn ta tiêu hao hết chân nguyên, không thể duy trì uy áp lôi đình như thế. E rằng kiếm ý Tiên Thiên đại thành của đối phương sẽ lập tức nuốt chửng hắn ta như nước lũ và thú dữ. Không được, phải đánh nhanh thắng nhanh! Phong Vô Đạo quyết tâm, lôi vân dày đặc trên bầu trời lập tức không ngừng chuyển động. “Lôi Vân Phong Bạo!” Hắn ta có kinh nghiệm trước thất bại của Bạch Lăng, chuẩn bị sử dụng sát chiêu trong lúc đấu hạng, gần như thi triển trong nháy mắt. Vù vù! Lôi vân màu đen trên bầu trời lập tức bay xuống như hoa tuyết, một khắc sau, gió lớn nổi lên. Dưới cuồng phong chân nguyên do Phong Vô Đạo điều khiển, hoa tuyết ngưng tụ từ lôi đình lập tức diễn hoá thành gió bão vô cùng đáng sợ, mang theo khí thế cắn nuốt núi sông di chuyển về phía Lâm Nhất. Lôi Vân Phong Bạo màu đen cao đến trăm trượng, trong lúc di chuyển còn tản ra dư âm sắc bén, lan ra khắp toàn bộ chiến đài. Đòn tấn công hoàn toàn không có góc chết. Phong Vô Đạo tự tin rằng sớm muộn gì đối phương cũng sẽ bị cuốn vào trong, một khi tiến vào trong bão tố, kiếm ý của đối phương sẽ không còn đất dụng võ. Trước giờ thân thể của kiếm khách luôn không mạnh, một khi không sử dụng được kiếm ý thì chắc chắn sẽ thua!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lôi vân trên bầu trời lập tức tạo thành tiếng vang lớn, tiếng sấm không dứt, chưởng mang trên tay hắn ta tràn đầy tử quang. Vô số điện quang màu tím di chuyển trong không trung, vô số lôi quang chồng lên nhau, ngưng tụ thành một cự chưởng lôi điện to tựa như núi. Ầm! Đài Thăng Long không ngừng rung động, gió mạnh thổi bay quần áo của Lâm Nhất, giống như có thể cuốn hắn đi bất cứ lúc nào. Có thể tưởng tượng được khi chưởng mang này tấn công trực diện sẽ có sức công phá đáng sợ đến mức nào. Rắc! Một ánh sáng chói mắt xuất hiện, giữa bàn tay khổng lồ chợt xuất hiện một vết nứt từ trên xuống dưới, lúc cự chưởng lôi điện đánh tới trước mặt Lâm Nhất thì nó đã nứt ra, chia thành hai nửa rồi bay đi. Trên người Lâm Nhất đứng ở giữa vẫn còn có chút điện quang còn sót lại, nhưng hắn lại không hề thương tổn gì. “Phá Lôi Trảm!” Trong mắt Phong Vô Đạo loé lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn ta đã đoán trước được rằng chiêu này không thể nào thật sự đả thương Lâm Nhất được. Phong Vô Đạo di chuyển, hắn ta đã chuẩn bị chiêu khác từ trước, cũng nhanh chóng đánh về phía Lâm Nhất. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Lâm Nhất ung dung di chuyển, kiếm tựa như điện, kiếm quang khiến người khác hoa cả mắt luôn có thể đánh tan sát chiêu của đối phương trước khi nó rơi xuống. “Chết tiệt!” Sắc mặt Phong Vô Đạo hơi thay đổi, hắn ta phát hiện tuy ý chí Lôi Đình của bản thân có thể áp chế được kiếm ý của đối phương. Nhưng chỉ cần hắn ta tấn công, chiêu thức di chuyển đến trước mặt Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị hoá giải một cách dễ dàng. Nếu còn tiếp tục như thế, đến khi hắn ta tiêu hao hết chân nguyên, không thể duy trì uy áp lôi đình như thế. E rằng kiếm ý Tiên Thiên đại thành của đối phương sẽ lập tức nuốt chửng hắn ta như nước lũ và thú dữ. Không được, phải đánh nhanh thắng nhanh! Phong Vô Đạo quyết tâm, lôi vân dày đặc trên bầu trời lập tức không ngừng chuyển động. “Lôi Vân Phong Bạo!” Hắn ta có kinh nghiệm trước thất bại của Bạch Lăng, chuẩn bị sử dụng sát chiêu trong lúc đấu hạng, gần như thi triển trong nháy mắt. Vù vù! Lôi vân màu đen trên bầu trời lập tức bay xuống như hoa tuyết, một khắc sau, gió lớn nổi lên. Dưới cuồng phong chân nguyên do Phong Vô Đạo điều khiển, hoa tuyết ngưng tụ từ lôi đình lập tức diễn hoá thành gió bão vô cùng đáng sợ, mang theo khí thế cắn nuốt núi sông di chuyển về phía Lâm Nhất. Lôi Vân Phong Bạo màu đen cao đến trăm trượng, trong lúc di chuyển còn tản ra dư âm sắc bén, lan ra khắp toàn bộ chiến đài. Đòn tấn công hoàn toàn không có góc chết. Phong Vô Đạo tự tin rằng sớm muộn gì đối phương cũng sẽ bị cuốn vào trong, một khi tiến vào trong bão tố, kiếm ý của đối phương sẽ không còn đất dụng võ. Trước giờ thân thể của kiếm khách luôn không mạnh, một khi không sử dụng được kiếm ý thì chắc chắn sẽ thua!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lôi vân trên bầu trời lập tức tạo thành tiếng vang lớn, tiếng sấm không dứt, chưởng mang trên tay hắn ta tràn đầy tử quang. Vô số điện quang màu tím di chuyển trong không trung, vô số lôi quang chồng lên nhau, ngưng tụ thành một cự chưởng lôi điện to tựa như núi. Ầm! Đài Thăng Long không ngừng rung động, gió mạnh thổi bay quần áo của Lâm Nhất, giống như có thể cuốn hắn đi bất cứ lúc nào. Có thể tưởng tượng được khi chưởng mang này tấn công trực diện sẽ có sức công phá đáng sợ đến mức nào. Rắc! Một ánh sáng chói mắt xuất hiện, giữa bàn tay khổng lồ chợt xuất hiện một vết nứt từ trên xuống dưới, lúc cự chưởng lôi điện đánh tới trước mặt Lâm Nhất thì nó đã nứt ra, chia thành hai nửa rồi bay đi. Trên người Lâm Nhất đứng ở giữa vẫn còn có chút điện quang còn sót lại, nhưng hắn lại không hề thương tổn gì. “Phá Lôi Trảm!” Trong mắt Phong Vô Đạo loé lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn ta đã đoán trước được rằng chiêu này không thể nào thật sự đả thương Lâm Nhất được. Phong Vô Đạo di chuyển, hắn ta đã chuẩn bị chiêu khác từ trước, cũng nhanh chóng đánh về phía Lâm Nhất. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Lâm Nhất ung dung di chuyển, kiếm tựa như điện, kiếm quang khiến người khác hoa cả mắt luôn có thể đánh tan sát chiêu của đối phương trước khi nó rơi xuống. “Chết tiệt!” Sắc mặt Phong Vô Đạo hơi thay đổi, hắn ta phát hiện tuy ý chí Lôi Đình của bản thân có thể áp chế được kiếm ý của đối phương. Nhưng chỉ cần hắn ta tấn công, chiêu thức di chuyển đến trước mặt Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị hoá giải một cách dễ dàng. Nếu còn tiếp tục như thế, đến khi hắn ta tiêu hao hết chân nguyên, không thể duy trì uy áp lôi đình như thế. E rằng kiếm ý Tiên Thiên đại thành của đối phương sẽ lập tức nuốt chửng hắn ta như nước lũ và thú dữ. Không được, phải đánh nhanh thắng nhanh! Phong Vô Đạo quyết tâm, lôi vân dày đặc trên bầu trời lập tức không ngừng chuyển động. “Lôi Vân Phong Bạo!” Hắn ta có kinh nghiệm trước thất bại của Bạch Lăng, chuẩn bị sử dụng sát chiêu trong lúc đấu hạng, gần như thi triển trong nháy mắt. Vù vù! Lôi vân màu đen trên bầu trời lập tức bay xuống như hoa tuyết, một khắc sau, gió lớn nổi lên. Dưới cuồng phong chân nguyên do Phong Vô Đạo điều khiển, hoa tuyết ngưng tụ từ lôi đình lập tức diễn hoá thành gió bão vô cùng đáng sợ, mang theo khí thế cắn nuốt núi sông di chuyển về phía Lâm Nhất. Lôi Vân Phong Bạo màu đen cao đến trăm trượng, trong lúc di chuyển còn tản ra dư âm sắc bén, lan ra khắp toàn bộ chiến đài. Đòn tấn công hoàn toàn không có góc chết. Phong Vô Đạo tự tin rằng sớm muộn gì đối phương cũng sẽ bị cuốn vào trong, một khi tiến vào trong bão tố, kiếm ý của đối phương sẽ không còn đất dụng võ. Trước giờ thân thể của kiếm khách luôn không mạnh, một khi không sử dụng được kiếm ý thì chắc chắn sẽ thua!