“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2768
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trận chiến này Lâm Nhất có thể tránh được, trong vòng đấu loại hắn đã thắng liên tiếp chín trận, thua một trận cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đi tiếp của hắn. Vòng đấu hạng mới là trận chiến cuối cùng quyết định thứ hạng trên bảng Long Vân. Trong mắt rất nhiều người, cuộc chiến này không những có phần thắng rất nhỏ mà bên cạnh đó át chủ bài cũng sẽ bị lộ ra hết, vốn dĩ Lâm Nhất có thể chạy nước rút để đạt được mười lăm thứ hạng đầu thì giờ chưa chắc đã còn cơ hội nữa. “Vậy mà lại không nhận thua?” Rất nhiều khán giả sau khi qua cơn ngạc nhiên thì trong đầu bỗng vọt qua một suy nghĩ, cực kỳ đồng nhất. Có nhiều nhân tài đã coi Lâm Nhất như một đối thủ cạnh tranh, sau khi hết ngạc nhiên thì khoé môi khẽ bật cười. Cuộc chiến này Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị bại lộ rất nhiều, trong vòng đấu hạng nếu như đối mặt thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí nếu không cẩn thận còn bị Tịch Phong phế luôn, vậy thì trong bảng Long Vân sẽ không còn có người này nữa, một hắc mã cứ vậy mà kết thúc cuộc đua của mình tại đây. “He he, đúng là không biết tự lượng sức, chẳng qua chỉ chiến thắng mấy tên vô dụng mà đã thực sự cho rằng mình có thể khiêu chiến với mười thứ hạng đầu rồi sao”. Viêm Long Tử nhìn Lâm Nhất trên đài Thăng Long không khỏi bật cười lạnh lùng, quay sang nói với những người xung quanh: “Các ngươi cứ đợi mà xem, thằng nhóc này có đến tám chín phần là sẽ bị phế, đừng thấy Tịch Phong khách sáo với Tuyệt Trần như thế mà tưởng rằng hắn ta sẽ thèm để ý đến những võ giả ngoài mười thứ hạng đầu, bản chất tính khí của hắn ta cáu kỉnh lắm”. Giọng điệu của hắn ta tăng lên nặng nề, cố ý cười nhăn nhở truyền đến tai Nguyệt Vi Vi. Nguyệt Vi Vi vốn trước giờ luôn đeo nụ cười trên mặt, nay thần sắc lại cực kỳ hiếm khi sa sầm, nàng ta quay ngoắt người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Viêm Long Tử. Thình lình, một luồng hàn ý lan tràn ra khắp nơi, mọi người của Thiên Yêu Các đều cảm nhận được sát ý lúc này của Nguyệt Vi Vi.Nguyệt Vi Vi cực kỳ lạnh lùng quát: “Viêm Long Tử, đừng có ở trước mặt ta nói nhảm, trong mắt ta ngươi chẳng khác gì tên hề nhảy nhót. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có chọc vào ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận đó”. Ào! Bốn bề yên tĩnh, mọi người của Thiên Yêu Các đều bị doạ cho không dám hó hé nửa lời, những lời này của Nguyệt Vi Vi không hề nể mặt Viêm Long Tử chút nào. Được xưng là thần thoại của một trong Tam Vương trong Cổ vực Nam Hoa lại bị nàng ta quát mắng ngay trước mặt tất cả mọi người, gần như không hề coi hắn ta ra gì. Đệ tử và trưởng lão của Thiên Yêu Các đều bị doạ cho ngây thuỗn, Nguyệt Vi Vi ngày thường chỉ khiến người ta cảm thấy dịu dàng đáng yêu, đầy vẻ phong tình. Nhưng ai mà ngờ được, sau khi bị chạm vào vảy ngược nổi trận lôi đình thì nàng ta lại đáng sợ như vậy. Loại uy nghiêm kia khiến người ta khó lòng hoài nghi nàng ta thực sự có thể làm được như những lời mà nàng ta cảnh cáo. Mặt Viêm Long Tử lúc xanh lúc đỏ, hắn ta còn chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ. Càng ngượng ngịu hơn là lời này lại do Nguyệt Vi Vi nói ra. “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Thằng nhóc này chính là một tên vô dụng, không bị Tịch Phong đánh như chó mới lạ”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trận chiến này Lâm Nhất có thể tránh được, trong vòng đấu loại hắn đã thắng liên tiếp chín trận, thua một trận cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đi tiếp của hắn. Vòng đấu hạng mới là trận chiến cuối cùng quyết định thứ hạng trên bảng Long Vân. Trong mắt rất nhiều người, cuộc chiến này không những có phần thắng rất nhỏ mà bên cạnh đó át chủ bài cũng sẽ bị lộ ra hết, vốn dĩ Lâm Nhất có thể chạy nước rút để đạt được mười lăm thứ hạng đầu thì giờ chưa chắc đã còn cơ hội nữa. “Vậy mà lại không nhận thua?” Rất nhiều khán giả sau khi qua cơn ngạc nhiên thì trong đầu bỗng vọt qua một suy nghĩ, cực kỳ đồng nhất. Có nhiều nhân tài đã coi Lâm Nhất như một đối thủ cạnh tranh, sau khi hết ngạc nhiên thì khoé môi khẽ bật cười. Cuộc chiến này Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị bại lộ rất nhiều, trong vòng đấu hạng nếu như đối mặt thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí nếu không cẩn thận còn bị Tịch Phong phế luôn, vậy thì trong bảng Long Vân sẽ không còn có người này nữa, một hắc mã cứ vậy mà kết thúc cuộc đua của mình tại đây. “He he, đúng là không biết tự lượng sức, chẳng qua chỉ chiến thắng mấy tên vô dụng mà đã thực sự cho rằng mình có thể khiêu chiến với mười thứ hạng đầu rồi sao”. Viêm Long Tử nhìn Lâm Nhất trên đài Thăng Long không khỏi bật cười lạnh lùng, quay sang nói với những người xung quanh: “Các ngươi cứ đợi mà xem, thằng nhóc này có đến tám chín phần là sẽ bị phế, đừng thấy Tịch Phong khách sáo với Tuyệt Trần như thế mà tưởng rằng hắn ta sẽ thèm để ý đến những võ giả ngoài mười thứ hạng đầu, bản chất tính khí của hắn ta cáu kỉnh lắm”. Giọng điệu của hắn ta tăng lên nặng nề, cố ý cười nhăn nhở truyền đến tai Nguyệt Vi Vi. Nguyệt Vi Vi vốn trước giờ luôn đeo nụ cười trên mặt, nay thần sắc lại cực kỳ hiếm khi sa sầm, nàng ta quay ngoắt người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Viêm Long Tử. Thình lình, một luồng hàn ý lan tràn ra khắp nơi, mọi người của Thiên Yêu Các đều cảm nhận được sát ý lúc này của Nguyệt Vi Vi.Nguyệt Vi Vi cực kỳ lạnh lùng quát: “Viêm Long Tử, đừng có ở trước mặt ta nói nhảm, trong mắt ta ngươi chẳng khác gì tên hề nhảy nhót. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có chọc vào ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận đó”. Ào! Bốn bề yên tĩnh, mọi người của Thiên Yêu Các đều bị doạ cho không dám hó hé nửa lời, những lời này của Nguyệt Vi Vi không hề nể mặt Viêm Long Tử chút nào. Được xưng là thần thoại của một trong Tam Vương trong Cổ vực Nam Hoa lại bị nàng ta quát mắng ngay trước mặt tất cả mọi người, gần như không hề coi hắn ta ra gì. Đệ tử và trưởng lão của Thiên Yêu Các đều bị doạ cho ngây thuỗn, Nguyệt Vi Vi ngày thường chỉ khiến người ta cảm thấy dịu dàng đáng yêu, đầy vẻ phong tình. Nhưng ai mà ngờ được, sau khi bị chạm vào vảy ngược nổi trận lôi đình thì nàng ta lại đáng sợ như vậy. Loại uy nghiêm kia khiến người ta khó lòng hoài nghi nàng ta thực sự có thể làm được như những lời mà nàng ta cảnh cáo. Mặt Viêm Long Tử lúc xanh lúc đỏ, hắn ta còn chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ. Càng ngượng ngịu hơn là lời này lại do Nguyệt Vi Vi nói ra. “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Thằng nhóc này chính là một tên vô dụng, không bị Tịch Phong đánh như chó mới lạ”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trận chiến này Lâm Nhất có thể tránh được, trong vòng đấu loại hắn đã thắng liên tiếp chín trận, thua một trận cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đi tiếp của hắn. Vòng đấu hạng mới là trận chiến cuối cùng quyết định thứ hạng trên bảng Long Vân. Trong mắt rất nhiều người, cuộc chiến này không những có phần thắng rất nhỏ mà bên cạnh đó át chủ bài cũng sẽ bị lộ ra hết, vốn dĩ Lâm Nhất có thể chạy nước rút để đạt được mười lăm thứ hạng đầu thì giờ chưa chắc đã còn cơ hội nữa. “Vậy mà lại không nhận thua?” Rất nhiều khán giả sau khi qua cơn ngạc nhiên thì trong đầu bỗng vọt qua một suy nghĩ, cực kỳ đồng nhất. Có nhiều nhân tài đã coi Lâm Nhất như một đối thủ cạnh tranh, sau khi hết ngạc nhiên thì khoé môi khẽ bật cười. Cuộc chiến này Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị bại lộ rất nhiều, trong vòng đấu hạng nếu như đối mặt thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí nếu không cẩn thận còn bị Tịch Phong phế luôn, vậy thì trong bảng Long Vân sẽ không còn có người này nữa, một hắc mã cứ vậy mà kết thúc cuộc đua của mình tại đây. “He he, đúng là không biết tự lượng sức, chẳng qua chỉ chiến thắng mấy tên vô dụng mà đã thực sự cho rằng mình có thể khiêu chiến với mười thứ hạng đầu rồi sao”. Viêm Long Tử nhìn Lâm Nhất trên đài Thăng Long không khỏi bật cười lạnh lùng, quay sang nói với những người xung quanh: “Các ngươi cứ đợi mà xem, thằng nhóc này có đến tám chín phần là sẽ bị phế, đừng thấy Tịch Phong khách sáo với Tuyệt Trần như thế mà tưởng rằng hắn ta sẽ thèm để ý đến những võ giả ngoài mười thứ hạng đầu, bản chất tính khí của hắn ta cáu kỉnh lắm”. Giọng điệu của hắn ta tăng lên nặng nề, cố ý cười nhăn nhở truyền đến tai Nguyệt Vi Vi. Nguyệt Vi Vi vốn trước giờ luôn đeo nụ cười trên mặt, nay thần sắc lại cực kỳ hiếm khi sa sầm, nàng ta quay ngoắt người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Viêm Long Tử. Thình lình, một luồng hàn ý lan tràn ra khắp nơi, mọi người của Thiên Yêu Các đều cảm nhận được sát ý lúc này của Nguyệt Vi Vi.Nguyệt Vi Vi cực kỳ lạnh lùng quát: “Viêm Long Tử, đừng có ở trước mặt ta nói nhảm, trong mắt ta ngươi chẳng khác gì tên hề nhảy nhót. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có chọc vào ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận đó”. Ào! Bốn bề yên tĩnh, mọi người của Thiên Yêu Các đều bị doạ cho không dám hó hé nửa lời, những lời này của Nguyệt Vi Vi không hề nể mặt Viêm Long Tử chút nào. Được xưng là thần thoại của một trong Tam Vương trong Cổ vực Nam Hoa lại bị nàng ta quát mắng ngay trước mặt tất cả mọi người, gần như không hề coi hắn ta ra gì. Đệ tử và trưởng lão của Thiên Yêu Các đều bị doạ cho ngây thuỗn, Nguyệt Vi Vi ngày thường chỉ khiến người ta cảm thấy dịu dàng đáng yêu, đầy vẻ phong tình. Nhưng ai mà ngờ được, sau khi bị chạm vào vảy ngược nổi trận lôi đình thì nàng ta lại đáng sợ như vậy. Loại uy nghiêm kia khiến người ta khó lòng hoài nghi nàng ta thực sự có thể làm được như những lời mà nàng ta cảnh cáo. Mặt Viêm Long Tử lúc xanh lúc đỏ, hắn ta còn chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ. Càng ngượng ngịu hơn là lời này lại do Nguyệt Vi Vi nói ra. “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Thằng nhóc này chính là một tên vô dụng, không bị Tịch Phong đánh như chó mới lạ”.