“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2770
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sĩ diện của Thất Anh Nam Hoa, bất kể là người khác có cần hay không, Tịch Phong hắn cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài coi thường. “Xin lỗi, Lâm mỗ không hề có suy nghĩ muốn một chiêu phân thắng bại với ngươi, chỉ là muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi mà thôi”. Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nói bằng giọng nghiêm túc. Tam Vương Thất Anh thì không thể chiến thắng? Nếu như không có ý tranh đấu thì một lòng hướng kiếm này cũng chẳng cần nữa. Ào! Lời này vừa nói ra khiến hội trường vừa mới thoáng yên tĩnh lại lập tức ồn ào. Khán giả ai nấy mặt mày biến sắc, trong đầu như thể vừa có tiếng sấm nổ vang rền. Ngông cuồng quá! Từ trước đến giờ chưa từng có nhân tài ưu tú mới nổi nào lại dám nói những lời như vậy với Tam Vương Thất Anh, không! Cho dù có là tuyệt đỉnh yêu nghiệt, hoặc là cùng được xưng tụng là Tam Vương Thất Anh cũng sẽ không thẳng thừng như vậy. Trên vị trí ngồi của Thiên Yêu Các, Tử Nguyệt Động Thiên, Bắc Tuyết Sơn Trang, chín người còn lại của Tam Vương Thất Anh, người nào người nấy đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Đến cả Vũ Hạo Thiên ánh mắt cao hơn đầu cũng thoáng lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn kỹ lại, dường như trên mặt đang viết ba chữ không biết điều. Tịch Phong trên đài ban đầu thoáng ngẩn ra, ngay sau đó bật cười nói: “Ta đột nhiên thay đổi ý định rồi, ta muốn chơi đùa với ngươi một lúc!” Hắn ta đang cười, chỉ là nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ, những người đang nhìn chằm chằm vào Tịch Phong đều cảm thấy không rét mà run, cả người bất giác run lên bần bật.Trong đầu của tất cả mọi người đều nảy lên ý nghĩ, Tịch Phong, hắn ta… nổi giận rồi! Uỳnh ầm ầm! Nước hồ bốn phía xung quanh ầm ầm dậy sóng tạo thành những cột nước xộc thẳng lên trời, giây phút khi lời nói vừa dứt thì Tịch Phong cũng xuất chiêu. Hơi khác so với những gì người bên ngoài tưởng tượng, Tịch Phong thân là một trong Thất Anh của Nam Hoa, vô cùng nghiêm túc cẩn thận, hắn ta trước nay chưa bao giờ coi thường đối thủ của mình, Lâm Nhất đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi hắn ta xuất chiêu, uy áp Bán bộ Thiên Phách cực kỳ đáng sợ cũng bộc phát ra theo, từng tầng lửa cháy rừng rực bao trùm khắp xung quanh người hắn ta, tổng cộng có đến 9 tầng lửa chồng lên nhau. Ánh lửa khủng khiếp ngay lập tức lan tràn, giữa không trung có vô số đốm lửa bay ngập trời, mỗi một đốm lửa đều bao hàm lực sát thương chí mạng, những đốm lửa bay tứ tán trông vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng lại cực kỳ nguy hiểm. “Toái Tinh Quyền!” Tiếng quát trầm thấp phẫn nộ, năm ngón tay của Tịch Phong xiết chặt lại thành quyền sau đó tung ra một cú đấm, trong không gian đầy những đốm lửa nhỏ, một quyền này xuyên qua bầu không, lấy sức mạnh điên cuồng như muốn phá nát tinh tú nện thẳng về phía Lâm Nhất. Thân kiếm rung bần bật vang lên những tiếng ong ong, Lâm Nhất rút kiếm khỏi vỏ, giây phút hàn quang trên thân kiếm bùng lên, Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn cũng đồng thời được tế ra. Ong! Trong một thoáng, cả khu vực xung quanh đó bỗng vang lên tiếng kiếm âm réo rắt, kiếm âm khủng khiếp chấn động bên tai tất cả mọi người. Từ phía xa nơi chân trời bỗng có một luồng kiếm khí vô hình xuyên qua không gian cắm thẳng vào biển mây, biển mây vô biên vô tận bị luồng kiếm khí này chém rời thành hai mảnh. Nó như một thế lực vô hình nhưng lại thực sự tồn tại, cứ thế xuyên qua bầu không lao thẳng đến phía trên đầu Lâm Nhất mới bị thế lực mạnh mẽ trên người Tịch Phong chặn lại. Uỳnh ầm ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sĩ diện của Thất Anh Nam Hoa, bất kể là người khác có cần hay không, Tịch Phong hắn cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài coi thường. “Xin lỗi, Lâm mỗ không hề có suy nghĩ muốn một chiêu phân thắng bại với ngươi, chỉ là muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi mà thôi”. Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nói bằng giọng nghiêm túc. Tam Vương Thất Anh thì không thể chiến thắng? Nếu như không có ý tranh đấu thì một lòng hướng kiếm này cũng chẳng cần nữa. Ào! Lời này vừa nói ra khiến hội trường vừa mới thoáng yên tĩnh lại lập tức ồn ào. Khán giả ai nấy mặt mày biến sắc, trong đầu như thể vừa có tiếng sấm nổ vang rền. Ngông cuồng quá! Từ trước đến giờ chưa từng có nhân tài ưu tú mới nổi nào lại dám nói những lời như vậy với Tam Vương Thất Anh, không! Cho dù có là tuyệt đỉnh yêu nghiệt, hoặc là cùng được xưng tụng là Tam Vương Thất Anh cũng sẽ không thẳng thừng như vậy. Trên vị trí ngồi của Thiên Yêu Các, Tử Nguyệt Động Thiên, Bắc Tuyết Sơn Trang, chín người còn lại của Tam Vương Thất Anh, người nào người nấy đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Đến cả Vũ Hạo Thiên ánh mắt cao hơn đầu cũng thoáng lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn kỹ lại, dường như trên mặt đang viết ba chữ không biết điều. Tịch Phong trên đài ban đầu thoáng ngẩn ra, ngay sau đó bật cười nói: “Ta đột nhiên thay đổi ý định rồi, ta muốn chơi đùa với ngươi một lúc!” Hắn ta đang cười, chỉ là nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ, những người đang nhìn chằm chằm vào Tịch Phong đều cảm thấy không rét mà run, cả người bất giác run lên bần bật.Trong đầu của tất cả mọi người đều nảy lên ý nghĩ, Tịch Phong, hắn ta… nổi giận rồi! Uỳnh ầm ầm! Nước hồ bốn phía xung quanh ầm ầm dậy sóng tạo thành những cột nước xộc thẳng lên trời, giây phút khi lời nói vừa dứt thì Tịch Phong cũng xuất chiêu. Hơi khác so với những gì người bên ngoài tưởng tượng, Tịch Phong thân là một trong Thất Anh của Nam Hoa, vô cùng nghiêm túc cẩn thận, hắn ta trước nay chưa bao giờ coi thường đối thủ của mình, Lâm Nhất đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi hắn ta xuất chiêu, uy áp Bán bộ Thiên Phách cực kỳ đáng sợ cũng bộc phát ra theo, từng tầng lửa cháy rừng rực bao trùm khắp xung quanh người hắn ta, tổng cộng có đến 9 tầng lửa chồng lên nhau. Ánh lửa khủng khiếp ngay lập tức lan tràn, giữa không trung có vô số đốm lửa bay ngập trời, mỗi một đốm lửa đều bao hàm lực sát thương chí mạng, những đốm lửa bay tứ tán trông vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng lại cực kỳ nguy hiểm. “Toái Tinh Quyền!” Tiếng quát trầm thấp phẫn nộ, năm ngón tay của Tịch Phong xiết chặt lại thành quyền sau đó tung ra một cú đấm, trong không gian đầy những đốm lửa nhỏ, một quyền này xuyên qua bầu không, lấy sức mạnh điên cuồng như muốn phá nát tinh tú nện thẳng về phía Lâm Nhất. Thân kiếm rung bần bật vang lên những tiếng ong ong, Lâm Nhất rút kiếm khỏi vỏ, giây phút hàn quang trên thân kiếm bùng lên, Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn cũng đồng thời được tế ra. Ong! Trong một thoáng, cả khu vực xung quanh đó bỗng vang lên tiếng kiếm âm réo rắt, kiếm âm khủng khiếp chấn động bên tai tất cả mọi người. Từ phía xa nơi chân trời bỗng có một luồng kiếm khí vô hình xuyên qua không gian cắm thẳng vào biển mây, biển mây vô biên vô tận bị luồng kiếm khí này chém rời thành hai mảnh. Nó như một thế lực vô hình nhưng lại thực sự tồn tại, cứ thế xuyên qua bầu không lao thẳng đến phía trên đầu Lâm Nhất mới bị thế lực mạnh mẽ trên người Tịch Phong chặn lại. Uỳnh ầm ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sĩ diện của Thất Anh Nam Hoa, bất kể là người khác có cần hay không, Tịch Phong hắn cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài coi thường. “Xin lỗi, Lâm mỗ không hề có suy nghĩ muốn một chiêu phân thắng bại với ngươi, chỉ là muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi mà thôi”. Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nói bằng giọng nghiêm túc. Tam Vương Thất Anh thì không thể chiến thắng? Nếu như không có ý tranh đấu thì một lòng hướng kiếm này cũng chẳng cần nữa. Ào! Lời này vừa nói ra khiến hội trường vừa mới thoáng yên tĩnh lại lập tức ồn ào. Khán giả ai nấy mặt mày biến sắc, trong đầu như thể vừa có tiếng sấm nổ vang rền. Ngông cuồng quá! Từ trước đến giờ chưa từng có nhân tài ưu tú mới nổi nào lại dám nói những lời như vậy với Tam Vương Thất Anh, không! Cho dù có là tuyệt đỉnh yêu nghiệt, hoặc là cùng được xưng tụng là Tam Vương Thất Anh cũng sẽ không thẳng thừng như vậy. Trên vị trí ngồi của Thiên Yêu Các, Tử Nguyệt Động Thiên, Bắc Tuyết Sơn Trang, chín người còn lại của Tam Vương Thất Anh, người nào người nấy đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Đến cả Vũ Hạo Thiên ánh mắt cao hơn đầu cũng thoáng lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn kỹ lại, dường như trên mặt đang viết ba chữ không biết điều. Tịch Phong trên đài ban đầu thoáng ngẩn ra, ngay sau đó bật cười nói: “Ta đột nhiên thay đổi ý định rồi, ta muốn chơi đùa với ngươi một lúc!” Hắn ta đang cười, chỉ là nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ, những người đang nhìn chằm chằm vào Tịch Phong đều cảm thấy không rét mà run, cả người bất giác run lên bần bật.Trong đầu của tất cả mọi người đều nảy lên ý nghĩ, Tịch Phong, hắn ta… nổi giận rồi! Uỳnh ầm ầm! Nước hồ bốn phía xung quanh ầm ầm dậy sóng tạo thành những cột nước xộc thẳng lên trời, giây phút khi lời nói vừa dứt thì Tịch Phong cũng xuất chiêu. Hơi khác so với những gì người bên ngoài tưởng tượng, Tịch Phong thân là một trong Thất Anh của Nam Hoa, vô cùng nghiêm túc cẩn thận, hắn ta trước nay chưa bao giờ coi thường đối thủ của mình, Lâm Nhất đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi hắn ta xuất chiêu, uy áp Bán bộ Thiên Phách cực kỳ đáng sợ cũng bộc phát ra theo, từng tầng lửa cháy rừng rực bao trùm khắp xung quanh người hắn ta, tổng cộng có đến 9 tầng lửa chồng lên nhau. Ánh lửa khủng khiếp ngay lập tức lan tràn, giữa không trung có vô số đốm lửa bay ngập trời, mỗi một đốm lửa đều bao hàm lực sát thương chí mạng, những đốm lửa bay tứ tán trông vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng lại cực kỳ nguy hiểm. “Toái Tinh Quyền!” Tiếng quát trầm thấp phẫn nộ, năm ngón tay của Tịch Phong xiết chặt lại thành quyền sau đó tung ra một cú đấm, trong không gian đầy những đốm lửa nhỏ, một quyền này xuyên qua bầu không, lấy sức mạnh điên cuồng như muốn phá nát tinh tú nện thẳng về phía Lâm Nhất. Thân kiếm rung bần bật vang lên những tiếng ong ong, Lâm Nhất rút kiếm khỏi vỏ, giây phút hàn quang trên thân kiếm bùng lên, Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn cũng đồng thời được tế ra. Ong! Trong một thoáng, cả khu vực xung quanh đó bỗng vang lên tiếng kiếm âm réo rắt, kiếm âm khủng khiếp chấn động bên tai tất cả mọi người. Từ phía xa nơi chân trời bỗng có một luồng kiếm khí vô hình xuyên qua không gian cắm thẳng vào biển mây, biển mây vô biên vô tận bị luồng kiếm khí này chém rời thành hai mảnh. Nó như một thế lực vô hình nhưng lại thực sự tồn tại, cứ thế xuyên qua bầu không lao thẳng đến phía trên đầu Lâm Nhất mới bị thế lực mạnh mẽ trên người Tịch Phong chặn lại. Uỳnh ầm ầm!