“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2776
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Tịch Phong giật nảy mình, đồng tử co mạnh, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng hắn ta. Đã đến nước này mà tên nhóc trước mặt còn làm nhục hắn ta, sao có thể là năm phần thực lực được cơ chứ? “Hừ, cứ chờ đi, trong vòng xếp hạng, ra sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào”, Tịch Phong hừ lạnh một tiếng, hắn ta thật sự không chấp nhận được kết quả trận chiến này, cứ có cảm giác là do lúc ban đầu mình để lộ sơ hở, bị đối phương bắt được nên mới liên tục rơi vào thế yếu, cuối cùng lại bị buộc phải dùng đến sát chiêu, trên thực tế, tâm trí hắn ta đã sớm rối loạn. Nếu như làm đâu chắc đó, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào, thì dù có tổn thất cũng có thể mài chết được hắn. Sơ hở là thứ ngươi muốn giấu thì giấu được à? Lâm Nhất thầm nói, nhưng khi thấy bóng lưng có phần thê lương của người nọ, hắn quyết định im lặng. Cứ để ngươi hi vọng vậy, dù sao, nếu hai ta gặp nhau trong vòng xếp hạng, ngươi chỉ có thể thua càng nhanh hơn thôi. Thắng trận này cũng không tính là dễ dàng, trên cơ bản đã hoàn toàn bại lộ Bá Kiếm. Nhưng lộ thì lộ, dù biết được Bá Kiếm của hắn thì cũng chưa chắc có thể phá được. “Lâm Nhất chiến thắng!” Khi Tịch Phong đã hoàn toàn bước xuống đài, trọng tài mới giật mình hoàn hồn, vội tuyên bố. Xoạt! Trọng tài vừa dứt lời, trên khán đài rộng lớn, hàng trăm vạn người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Lâm Nhất thắng! Thật khó mà tin được, đúng là khiến người ta kinh ngạc mà! Một nhân tài mới nổi, một nhân tài mới nổi đến từ đế quốc Đại Tần nhỏ bé, vậy mà lại chiến thắng Tịch Phong trong Nam Hoa Thất Anh. Kết quả như vậy khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, nói chính xác hơn là không thể nào tưởng tượng nổi. Đáng sợ hơn nữa, hắn ta còn thắng một cách rất “xinh đẹp”. Nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được tuy Lâm Nhất đã bày ra kiếm pháp kinh thiên, nhưng dường như hắn vẫn còn giấu diếm rất nhiều át chủ bài cực kỳ khủng bố. “Quá mạnh mẽ, ta chưa từng nghĩ có thể phát huy uy lực kiếm pháp đến mức như thế”. “Nói là Lâm Nhất chiến thắng, chẳng bằng nói kiếm khách thắng lợi. Tỉnh táo, thong dong, kiếm pháp sâu không lường được, kiếm ý không tưởng, lực khống chế mạnh mẽ, ý cảnh gần như hoàn mỹ, tất cả những mỹ từ dành cho kiếm khách đều có thể thấy được trên người hắn”. “Đúng là như thế, ta chưa từng nghĩ một kiếm khách lại có thể mạnh đến mức như vậy. Tuy nhiên, hắn thật sự chỉ mới dùng năm phần thực lực thôi sao?” “Không hẳn, ai lại nói thật ở đài Thăng Long cơ chứ? Quần Long Thịnh Yến còn chưa kết thúc, chắc chắn hắn chỉ đang làm đối thủ hoang mang mà thôi”. “Quần Long Thịnh Yến năm nay đúng là thú vị, theo ta thấy danh hào kiếm khách đệ nhất cổ vực Nam Hoa sắp đổi chủ rồi, có lẽ cả Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch đều cảm thấy áp lực”. Trên khán đài của Quần Long Thịnh Yến, bầu không khí đang sôi trào, âm thanh bàn tán vang lên không dứt.Vô số ánh mắt đổ đồn về phía Lâm Nhất, một số gần như điên cuồng. Sức hút của hắn đã lên đến một độ cao trước nay chưa từng có. Lại thắng, chuỗi thành tích bất bại của hắn chưa kết thúc, những người bắt đầu chú ý đến hắn từ vòng tích điểm đều cảm thấy xúc động, nhiệt huyết toàn thân sôi trào.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Tịch Phong giật nảy mình, đồng tử co mạnh, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng hắn ta. Đã đến nước này mà tên nhóc trước mặt còn làm nhục hắn ta, sao có thể là năm phần thực lực được cơ chứ? “Hừ, cứ chờ đi, trong vòng xếp hạng, ra sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào”, Tịch Phong hừ lạnh một tiếng, hắn ta thật sự không chấp nhận được kết quả trận chiến này, cứ có cảm giác là do lúc ban đầu mình để lộ sơ hở, bị đối phương bắt được nên mới liên tục rơi vào thế yếu, cuối cùng lại bị buộc phải dùng đến sát chiêu, trên thực tế, tâm trí hắn ta đã sớm rối loạn. Nếu như làm đâu chắc đó, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào, thì dù có tổn thất cũng có thể mài chết được hắn. Sơ hở là thứ ngươi muốn giấu thì giấu được à? Lâm Nhất thầm nói, nhưng khi thấy bóng lưng có phần thê lương của người nọ, hắn quyết định im lặng. Cứ để ngươi hi vọng vậy, dù sao, nếu hai ta gặp nhau trong vòng xếp hạng, ngươi chỉ có thể thua càng nhanh hơn thôi. Thắng trận này cũng không tính là dễ dàng, trên cơ bản đã hoàn toàn bại lộ Bá Kiếm. Nhưng lộ thì lộ, dù biết được Bá Kiếm của hắn thì cũng chưa chắc có thể phá được. “Lâm Nhất chiến thắng!” Khi Tịch Phong đã hoàn toàn bước xuống đài, trọng tài mới giật mình hoàn hồn, vội tuyên bố. Xoạt! Trọng tài vừa dứt lời, trên khán đài rộng lớn, hàng trăm vạn người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Lâm Nhất thắng! Thật khó mà tin được, đúng là khiến người ta kinh ngạc mà! Một nhân tài mới nổi, một nhân tài mới nổi đến từ đế quốc Đại Tần nhỏ bé, vậy mà lại chiến thắng Tịch Phong trong Nam Hoa Thất Anh. Kết quả như vậy khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, nói chính xác hơn là không thể nào tưởng tượng nổi. Đáng sợ hơn nữa, hắn ta còn thắng một cách rất “xinh đẹp”. Nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được tuy Lâm Nhất đã bày ra kiếm pháp kinh thiên, nhưng dường như hắn vẫn còn giấu diếm rất nhiều át chủ bài cực kỳ khủng bố. “Quá mạnh mẽ, ta chưa từng nghĩ có thể phát huy uy lực kiếm pháp đến mức như thế”. “Nói là Lâm Nhất chiến thắng, chẳng bằng nói kiếm khách thắng lợi. Tỉnh táo, thong dong, kiếm pháp sâu không lường được, kiếm ý không tưởng, lực khống chế mạnh mẽ, ý cảnh gần như hoàn mỹ, tất cả những mỹ từ dành cho kiếm khách đều có thể thấy được trên người hắn”. “Đúng là như thế, ta chưa từng nghĩ một kiếm khách lại có thể mạnh đến mức như vậy. Tuy nhiên, hắn thật sự chỉ mới dùng năm phần thực lực thôi sao?” “Không hẳn, ai lại nói thật ở đài Thăng Long cơ chứ? Quần Long Thịnh Yến còn chưa kết thúc, chắc chắn hắn chỉ đang làm đối thủ hoang mang mà thôi”. “Quần Long Thịnh Yến năm nay đúng là thú vị, theo ta thấy danh hào kiếm khách đệ nhất cổ vực Nam Hoa sắp đổi chủ rồi, có lẽ cả Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch đều cảm thấy áp lực”. Trên khán đài của Quần Long Thịnh Yến, bầu không khí đang sôi trào, âm thanh bàn tán vang lên không dứt.Vô số ánh mắt đổ đồn về phía Lâm Nhất, một số gần như điên cuồng. Sức hút của hắn đã lên đến một độ cao trước nay chưa từng có. Lại thắng, chuỗi thành tích bất bại của hắn chưa kết thúc, những người bắt đầu chú ý đến hắn từ vòng tích điểm đều cảm thấy xúc động, nhiệt huyết toàn thân sôi trào.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Tịch Phong giật nảy mình, đồng tử co mạnh, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng hắn ta. Đã đến nước này mà tên nhóc trước mặt còn làm nhục hắn ta, sao có thể là năm phần thực lực được cơ chứ? “Hừ, cứ chờ đi, trong vòng xếp hạng, ra sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào”, Tịch Phong hừ lạnh một tiếng, hắn ta thật sự không chấp nhận được kết quả trận chiến này, cứ có cảm giác là do lúc ban đầu mình để lộ sơ hở, bị đối phương bắt được nên mới liên tục rơi vào thế yếu, cuối cùng lại bị buộc phải dùng đến sát chiêu, trên thực tế, tâm trí hắn ta đã sớm rối loạn. Nếu như làm đâu chắc đó, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào, thì dù có tổn thất cũng có thể mài chết được hắn. Sơ hở là thứ ngươi muốn giấu thì giấu được à? Lâm Nhất thầm nói, nhưng khi thấy bóng lưng có phần thê lương của người nọ, hắn quyết định im lặng. Cứ để ngươi hi vọng vậy, dù sao, nếu hai ta gặp nhau trong vòng xếp hạng, ngươi chỉ có thể thua càng nhanh hơn thôi. Thắng trận này cũng không tính là dễ dàng, trên cơ bản đã hoàn toàn bại lộ Bá Kiếm. Nhưng lộ thì lộ, dù biết được Bá Kiếm của hắn thì cũng chưa chắc có thể phá được. “Lâm Nhất chiến thắng!” Khi Tịch Phong đã hoàn toàn bước xuống đài, trọng tài mới giật mình hoàn hồn, vội tuyên bố. Xoạt! Trọng tài vừa dứt lời, trên khán đài rộng lớn, hàng trăm vạn người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Lâm Nhất thắng! Thật khó mà tin được, đúng là khiến người ta kinh ngạc mà! Một nhân tài mới nổi, một nhân tài mới nổi đến từ đế quốc Đại Tần nhỏ bé, vậy mà lại chiến thắng Tịch Phong trong Nam Hoa Thất Anh. Kết quả như vậy khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, nói chính xác hơn là không thể nào tưởng tượng nổi. Đáng sợ hơn nữa, hắn ta còn thắng một cách rất “xinh đẹp”. Nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được tuy Lâm Nhất đã bày ra kiếm pháp kinh thiên, nhưng dường như hắn vẫn còn giấu diếm rất nhiều át chủ bài cực kỳ khủng bố. “Quá mạnh mẽ, ta chưa từng nghĩ có thể phát huy uy lực kiếm pháp đến mức như thế”. “Nói là Lâm Nhất chiến thắng, chẳng bằng nói kiếm khách thắng lợi. Tỉnh táo, thong dong, kiếm pháp sâu không lường được, kiếm ý không tưởng, lực khống chế mạnh mẽ, ý cảnh gần như hoàn mỹ, tất cả những mỹ từ dành cho kiếm khách đều có thể thấy được trên người hắn”. “Đúng là như thế, ta chưa từng nghĩ một kiếm khách lại có thể mạnh đến mức như vậy. Tuy nhiên, hắn thật sự chỉ mới dùng năm phần thực lực thôi sao?” “Không hẳn, ai lại nói thật ở đài Thăng Long cơ chứ? Quần Long Thịnh Yến còn chưa kết thúc, chắc chắn hắn chỉ đang làm đối thủ hoang mang mà thôi”. “Quần Long Thịnh Yến năm nay đúng là thú vị, theo ta thấy danh hào kiếm khách đệ nhất cổ vực Nam Hoa sắp đổi chủ rồi, có lẽ cả Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch đều cảm thấy áp lực”. Trên khán đài của Quần Long Thịnh Yến, bầu không khí đang sôi trào, âm thanh bàn tán vang lên không dứt.Vô số ánh mắt đổ đồn về phía Lâm Nhất, một số gần như điên cuồng. Sức hút của hắn đã lên đến một độ cao trước nay chưa từng có. Lại thắng, chuỗi thành tích bất bại của hắn chưa kết thúc, những người bắt đầu chú ý đến hắn từ vòng tích điểm đều cảm thấy xúc động, nhiệt huyết toàn thân sôi trào.