“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2782

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người này vốn không hề hay biết, muốn có được luồng long khí kia, tất phải giành vị trí số 1.  Tuy nói bước vào bảng 10 sẽ có đủ tư cách tranh giành cơ hội lần này, nhưng chỉ có vị trí đầu bảng mới hoàn toàn nắm chắc, lợi ích mà người đứng đầu nhận được còn nhiều hơn so với 99 người còn lại cộng lại.  Ánh mắt Viêm Long Tử của Thiên Yêu các và Triệu Vô Cực của Tử Lôi Tông cũng nóng rực, thân là một trong Tam Tiểu Vương, dường như bọn họ biết được một vài bí mật mà những người khác chưa từng nghe nhắc đến.  Lâm Nhất vuốt ve ngọc bội trong lòng bàn tay, hắn không có tâm trí nghĩ đến những thứ đó.  Hắn vẫn còn đắm chìm ở chín tầng trời ngoài kia, trong đầu hắn giờ chỉ có Thần Long màu xanh giữa trời sao vô tận, cùng với tinh không cổ lộ dưới thân nó.  Đại thế đến, ngõ trời sắp mở.  Chợt, hắn nhớ đến những lời mà Lưu Thương từng nói, đằng sau đại thế chính là ngõ trời sắp mở.  Tinh không cổ lộ kia chính là con đường nối thẳng lên trời mà hắn ta từng nhắc đến sao?  Đúng, hẳn là như vậy!  Thân ở đại thế, bọn họ đều đang đứng bên cạnh con đường kia, tại đó mỗi người như rồng, không cầu trường sinh, chỉ muốn theo đuổi giấc mơ trong đại thế rộng lớn.  Chờ ta!  Lâm Nhất nắm chặt ngọc bội trong tay, ánh mắt lộ vẻ kiên định và chấp nhất. Bất kể vì kiếm trong tay hắn, hay vì ước hẹn cùng Tô Hàm Nguyệt, hắn đều muốn bước lên ngõ trời.  “Bảy ngày sau, vòng xếp hạng chính thức bắt đầu”, trên hồ Cửu Long, ông lão áo đen thần bí lại lần nữa mở miệng.  Phải đợi bảy ngày nữa sao?  Sau khi tận mắt chứng kiến ánh xạ Thần Long, mọi người đều rất sốt ruột, háo hức mong được nhìn thấy Quần Long tranh tài.  Ai cũng muốn biết sau khi thức tỉnh, long ảnh trong ngọc bội của chúng nhân tài kiệt xuất sẽ có dáng vẻ như thế nào. Trận chiến này quả thực khiến người ta… mỏi mắt mong chờ.  Tuy nhiên, ngẫm lại, sau trận ác chiến tại vòng đấu loại, đã có nhiều người bị thương nặng, nhất định phải điều dưỡng một phen mới được, nếu không, trong vòng xếp hạng, bọn họ không cách nào phát huy được thực lực đỉnh cao.  Dù là Lâm Nhất, tuy không bị thương, nhưng hắn cũng đã tiêu hao không ít tinh khí thần.  “Trong bảy ngày này, mọi người có thể dạo chơi trong thành, tuy nhiên, nghiêm cấm tư đấu trong thành Long Vân. Ta tin các vị tông chủ sẽ không khiêu khích quyền uy của Thánh Minh, âm thầm làm ra những chuyện… không dám cho ai biết”.  Ông lão áo đen cười tủm tỉm, nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ thờ ơ nhìn một lượt tông chủ của chín đại thế lực.  Bảng Long Vân có sức hấp dẫn quá lớn, khó đảm bảo không có người âm thầm làm điều mờ ám. Quần Long Thịnh Yến trước kia cũng có không ít chuyện như vậy xảy ra, luôn có vài người không nghe khuyên bảo, bí quá hóa liều.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người này vốn không hề hay biết, muốn có được luồng long khí kia, tất phải giành vị trí số 1.  Tuy nói bước vào bảng 10 sẽ có đủ tư cách tranh giành cơ hội lần này, nhưng chỉ có vị trí đầu bảng mới hoàn toàn nắm chắc, lợi ích mà người đứng đầu nhận được còn nhiều hơn so với 99 người còn lại cộng lại.  Ánh mắt Viêm Long Tử của Thiên Yêu các và Triệu Vô Cực của Tử Lôi Tông cũng nóng rực, thân là một trong Tam Tiểu Vương, dường như bọn họ biết được một vài bí mật mà những người khác chưa từng nghe nhắc đến.  Lâm Nhất vuốt ve ngọc bội trong lòng bàn tay, hắn không có tâm trí nghĩ đến những thứ đó.  Hắn vẫn còn đắm chìm ở chín tầng trời ngoài kia, trong đầu hắn giờ chỉ có Thần Long màu xanh giữa trời sao vô tận, cùng với tinh không cổ lộ dưới thân nó.  Đại thế đến, ngõ trời sắp mở.  Chợt, hắn nhớ đến những lời mà Lưu Thương từng nói, đằng sau đại thế chính là ngõ trời sắp mở.  Tinh không cổ lộ kia chính là con đường nối thẳng lên trời mà hắn ta từng nhắc đến sao?  Đúng, hẳn là như vậy!  Thân ở đại thế, bọn họ đều đang đứng bên cạnh con đường kia, tại đó mỗi người như rồng, không cầu trường sinh, chỉ muốn theo đuổi giấc mơ trong đại thế rộng lớn.  Chờ ta!  Lâm Nhất nắm chặt ngọc bội trong tay, ánh mắt lộ vẻ kiên định và chấp nhất. Bất kể vì kiếm trong tay hắn, hay vì ước hẹn cùng Tô Hàm Nguyệt, hắn đều muốn bước lên ngõ trời.  “Bảy ngày sau, vòng xếp hạng chính thức bắt đầu”, trên hồ Cửu Long, ông lão áo đen thần bí lại lần nữa mở miệng.  Phải đợi bảy ngày nữa sao?  Sau khi tận mắt chứng kiến ánh xạ Thần Long, mọi người đều rất sốt ruột, háo hức mong được nhìn thấy Quần Long tranh tài.  Ai cũng muốn biết sau khi thức tỉnh, long ảnh trong ngọc bội của chúng nhân tài kiệt xuất sẽ có dáng vẻ như thế nào. Trận chiến này quả thực khiến người ta… mỏi mắt mong chờ.  Tuy nhiên, ngẫm lại, sau trận ác chiến tại vòng đấu loại, đã có nhiều người bị thương nặng, nhất định phải điều dưỡng một phen mới được, nếu không, trong vòng xếp hạng, bọn họ không cách nào phát huy được thực lực đỉnh cao.  Dù là Lâm Nhất, tuy không bị thương, nhưng hắn cũng đã tiêu hao không ít tinh khí thần.  “Trong bảy ngày này, mọi người có thể dạo chơi trong thành, tuy nhiên, nghiêm cấm tư đấu trong thành Long Vân. Ta tin các vị tông chủ sẽ không khiêu khích quyền uy của Thánh Minh, âm thầm làm ra những chuyện… không dám cho ai biết”.  Ông lão áo đen cười tủm tỉm, nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ thờ ơ nhìn một lượt tông chủ của chín đại thế lực.  Bảng Long Vân có sức hấp dẫn quá lớn, khó đảm bảo không có người âm thầm làm điều mờ ám. Quần Long Thịnh Yến trước kia cũng có không ít chuyện như vậy xảy ra, luôn có vài người không nghe khuyên bảo, bí quá hóa liều.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người này vốn không hề hay biết, muốn có được luồng long khí kia, tất phải giành vị trí số 1.  Tuy nói bước vào bảng 10 sẽ có đủ tư cách tranh giành cơ hội lần này, nhưng chỉ có vị trí đầu bảng mới hoàn toàn nắm chắc, lợi ích mà người đứng đầu nhận được còn nhiều hơn so với 99 người còn lại cộng lại.  Ánh mắt Viêm Long Tử của Thiên Yêu các và Triệu Vô Cực của Tử Lôi Tông cũng nóng rực, thân là một trong Tam Tiểu Vương, dường như bọn họ biết được một vài bí mật mà những người khác chưa từng nghe nhắc đến.  Lâm Nhất vuốt ve ngọc bội trong lòng bàn tay, hắn không có tâm trí nghĩ đến những thứ đó.  Hắn vẫn còn đắm chìm ở chín tầng trời ngoài kia, trong đầu hắn giờ chỉ có Thần Long màu xanh giữa trời sao vô tận, cùng với tinh không cổ lộ dưới thân nó.  Đại thế đến, ngõ trời sắp mở.  Chợt, hắn nhớ đến những lời mà Lưu Thương từng nói, đằng sau đại thế chính là ngõ trời sắp mở.  Tinh không cổ lộ kia chính là con đường nối thẳng lên trời mà hắn ta từng nhắc đến sao?  Đúng, hẳn là như vậy!  Thân ở đại thế, bọn họ đều đang đứng bên cạnh con đường kia, tại đó mỗi người như rồng, không cầu trường sinh, chỉ muốn theo đuổi giấc mơ trong đại thế rộng lớn.  Chờ ta!  Lâm Nhất nắm chặt ngọc bội trong tay, ánh mắt lộ vẻ kiên định và chấp nhất. Bất kể vì kiếm trong tay hắn, hay vì ước hẹn cùng Tô Hàm Nguyệt, hắn đều muốn bước lên ngõ trời.  “Bảy ngày sau, vòng xếp hạng chính thức bắt đầu”, trên hồ Cửu Long, ông lão áo đen thần bí lại lần nữa mở miệng.  Phải đợi bảy ngày nữa sao?  Sau khi tận mắt chứng kiến ánh xạ Thần Long, mọi người đều rất sốt ruột, háo hức mong được nhìn thấy Quần Long tranh tài.  Ai cũng muốn biết sau khi thức tỉnh, long ảnh trong ngọc bội của chúng nhân tài kiệt xuất sẽ có dáng vẻ như thế nào. Trận chiến này quả thực khiến người ta… mỏi mắt mong chờ.  Tuy nhiên, ngẫm lại, sau trận ác chiến tại vòng đấu loại, đã có nhiều người bị thương nặng, nhất định phải điều dưỡng một phen mới được, nếu không, trong vòng xếp hạng, bọn họ không cách nào phát huy được thực lực đỉnh cao.  Dù là Lâm Nhất, tuy không bị thương, nhưng hắn cũng đã tiêu hao không ít tinh khí thần.  “Trong bảy ngày này, mọi người có thể dạo chơi trong thành, tuy nhiên, nghiêm cấm tư đấu trong thành Long Vân. Ta tin các vị tông chủ sẽ không khiêu khích quyền uy của Thánh Minh, âm thầm làm ra những chuyện… không dám cho ai biết”.  Ông lão áo đen cười tủm tỉm, nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ thờ ơ nhìn một lượt tông chủ của chín đại thế lực.  Bảng Long Vân có sức hấp dẫn quá lớn, khó đảm bảo không có người âm thầm làm điều mờ ám. Quần Long Thịnh Yến trước kia cũng có không ít chuyện như vậy xảy ra, luôn có vài người không nghe khuyên bảo, bí quá hóa liều.  

Chương 2782