“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2805
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hoàn toàn chính xác, hắn khống chế chân nguyên tỉ mỉ đến độ đáng sợ, cao thủ Thiên Phách có thể dễ dàng gây ra chấn động hình thành cột nước ngàn trượng, nhưng khiến cho màn nước ngàn trượng bất động thì quả thật đáng sợ. Lại nói, dùng lửa thiêu đốt dãy núi nước, hành động này rõ ràng là đang giương oai”. “Chưa hẳn! Mỗi một hành động của Lâm Đào đều không đơn giản như các ngươi nghĩ!” Sau khi Lâm Đào xuống đài, mọi người mới giật mình hoàn hồn, tiếng kinh hô vang lên không dứt. Hành động của hắn ta đã một lần nữa thay đổi cách nhìn của chúng võ giả về những yêu nghiệt đã có uy vọng, thời gian bốn năm, bọn họ đã trưởng thành đến một trình độ đáng sợ. Xét về bề dày kinh nghiệm, quả thật các tân tú trẻ tuổi không khỏi thua thiệt, có lẽ phải trao dồi thêm một vài năm nữa. Rốt cuộc thì tồn tại đạt trình độ cao nhất trong Nam Hoa Thất Anh không phải loại mà một kẻ xếp hàng kế cuối như Tịch Phong có thể đánh đồng. Ba người này khí thế hung hãn, khiến mọi người không khỏi lo lắng cho Lâm Nhất. Mỗi một người trong bọn họ, kẻ sau hung hăng hơn kẻ trước, đồng thời, đám người này không ngầm uy hiếp nữa, mà công khai, chỉ thẳng mặt Lâm Nhất mà nói, ngươi không có tư cách tranh giành danh ngạch hạt giống. Tại vị trí của Thiên Yêu Các, khi nhìn thấy cảnh này, Viêm Long Tử không khỏi kinh ngạc. Có tia sáng vụt qua trong mắt hắn ta, một lát sau, như chợt hiểu ra, hắn ta liền nhếch miệng cười. “Sư huynh, Lâm Đào bày ra khí thế to lớn như vậy là có ý gì?” Bên cạnh hắn ta, có đệ tử Thiên Yêu Các tò mò hỏi. Viêm Long Tử cười lạnh: “Dễ hiểu thôi, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kiếm khách, Lâm Nhất có thể cảm nhận trực quan mức độ chênh lệch với bọn họ. Trong tổ, dù Lâm Nhất không tranh giành danh ngạch hạt giống thì cũng phải cam đoan bản thân nổi bật, do đó, hắn chỉ có thể thua 2 trận, thua 3 trận thì có hơi mông lung rồi. Chắc chắn trong ba người này, hắn phải dốc toàn lực đối phó với một người, không tìm đến hai gã kiếm khách kia, vậy đương nhiên chỉ có thể tìm Lâm Đào rồi”. “Ra là thế!” Mọi người nhanh chóng hiểu ra, không nói đến chuyện thua 3 trận có được nổi bật hay không, chỉ riêng việc thua 3 trận thì khí Huyền Hoàng đã bị cướp đoạt 7, 8 phần rồi. Chắc chắn Lâm Nhất không chấp nhận chuyện như vậy. “Chắc hẳn tên Lâm Nhất kia rất khó chịu, hiện tại xem ra thực lực của Lâm Đào cũng không yếu hơn hai người kia”, lập tức có người lên tiếng. Viêm Long Tử lạnh giọng nói: “Khó chịu thì như thế nào, cũng vẫn phải ngoan ngoãn nhận thua mà thôi. Bằng không, một khi bị ép quá mức, ba người kia có thể sẽ liều mạng để phế bỏ hắn. Đến lúc đó, đừng nói là tiến vào bảng 10, e là tiến vào bảng 20 cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Cái gì mà công tử Táng Hoa, cùng lắm chỉ là một tên ngụy cao thủ mà thôi, trong mắt chúng ta, hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép”. Dù đã nhiều lần bị Lâm Nhất làm bẽ mặt, “vả” cho hai má sưng vù, nhưng Viêm Long Tử vẫn tỏ thái độ khinh thường hắn như trước.
“Hoàn toàn chính xác, hắn khống chế chân nguyên tỉ mỉ đến độ đáng sợ, cao thủ Thiên Phách có thể dễ dàng gây ra chấn động hình thành cột nước ngàn trượng, nhưng khiến cho màn nước ngàn trượng bất động thì quả thật đáng sợ. Lại nói, dùng lửa thiêu đốt dãy núi nước, hành động này rõ ràng là đang giương oai”.
“Chưa hẳn! Mỗi một hành động của Lâm Đào đều không đơn giản như các ngươi nghĩ!”
Sau khi Lâm Đào xuống đài, mọi người mới giật mình hoàn hồn, tiếng kinh hô vang lên không dứt.
Hành động của hắn ta đã một lần nữa thay đổi cách nhìn của chúng võ giả về những yêu nghiệt đã có uy vọng, thời gian bốn năm, bọn họ đã trưởng thành đến một trình độ đáng sợ. Xét về bề dày kinh nghiệm, quả thật các tân tú trẻ tuổi không khỏi thua thiệt, có lẽ phải trao dồi thêm một vài năm nữa.
Rốt cuộc thì tồn tại đạt trình độ cao nhất trong Nam Hoa Thất Anh không phải loại mà một kẻ xếp hàng kế cuối như Tịch Phong có thể đánh đồng.
Ba người này khí thế hung hãn, khiến mọi người không khỏi lo lắng cho Lâm Nhất.
Mỗi một người trong bọn họ, kẻ sau hung hăng hơn kẻ trước, đồng thời, đám người này không ngầm uy hiếp nữa, mà công khai, chỉ thẳng mặt Lâm Nhất mà nói, ngươi không có tư cách tranh giành danh ngạch hạt giống.
Tại vị trí của Thiên Yêu Các, khi nhìn thấy cảnh này, Viêm Long Tử không khỏi kinh ngạc.
Có tia sáng vụt qua trong mắt hắn ta, một lát sau, như chợt hiểu ra, hắn ta liền nhếch miệng cười.
“Sư huynh, Lâm Đào bày ra khí thế to lớn như vậy là có ý gì?”
Bên cạnh hắn ta, có đệ tử Thiên Yêu Các tò mò hỏi.
Viêm Long Tử cười lạnh: “Dễ hiểu thôi, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kiếm khách, Lâm Nhất có thể cảm nhận trực quan mức độ chênh lệch với bọn họ. Trong tổ, dù Lâm Nhất không tranh giành danh ngạch hạt giống thì cũng phải cam đoan bản thân nổi bật, do đó, hắn chỉ có thể thua 2 trận, thua 3 trận thì có hơi mông lung rồi. Chắc chắn trong ba người này, hắn phải dốc toàn lực đối phó với một người, không tìm đến hai gã kiếm khách kia, vậy đương nhiên chỉ có thể tìm Lâm Đào rồi”.
“Ra là thế!”
Mọi người nhanh chóng hiểu ra, không nói đến chuyện thua 3 trận có được nổi bật hay không, chỉ riêng việc thua 3 trận thì khí Huyền Hoàng đã bị cướp đoạt 7, 8 phần rồi. Chắc chắn Lâm Nhất không chấp nhận chuyện như vậy.
“Chắc hẳn tên Lâm Nhất kia rất khó chịu, hiện tại xem ra thực lực của Lâm Đào cũng không yếu hơn hai người kia”, lập tức có người lên tiếng.
Viêm Long Tử lạnh giọng nói: “Khó chịu thì như thế nào, cũng vẫn phải ngoan ngoãn nhận thua mà thôi. Bằng không, một khi bị ép quá mức, ba người kia có thể sẽ liều mạng để phế bỏ hắn. Đến lúc đó, đừng nói là tiến vào bảng 10, e là tiến vào bảng 20 cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Cái gì mà công tử Táng Hoa, cùng lắm chỉ là một tên ngụy cao thủ mà thôi, trong mắt chúng ta, hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép”.
Dù đã nhiều lần bị Lâm Nhất làm bẽ mặt, “vả” cho hai má sưng vù, nhưng Viêm Long Tử vẫn tỏ thái độ khinh thường hắn như trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hoàn toàn chính xác, hắn khống chế chân nguyên tỉ mỉ đến độ đáng sợ, cao thủ Thiên Phách có thể dễ dàng gây ra chấn động hình thành cột nước ngàn trượng, nhưng khiến cho màn nước ngàn trượng bất động thì quả thật đáng sợ. Lại nói, dùng lửa thiêu đốt dãy núi nước, hành động này rõ ràng là đang giương oai”. “Chưa hẳn! Mỗi một hành động của Lâm Đào đều không đơn giản như các ngươi nghĩ!” Sau khi Lâm Đào xuống đài, mọi người mới giật mình hoàn hồn, tiếng kinh hô vang lên không dứt. Hành động của hắn ta đã một lần nữa thay đổi cách nhìn của chúng võ giả về những yêu nghiệt đã có uy vọng, thời gian bốn năm, bọn họ đã trưởng thành đến một trình độ đáng sợ. Xét về bề dày kinh nghiệm, quả thật các tân tú trẻ tuổi không khỏi thua thiệt, có lẽ phải trao dồi thêm một vài năm nữa. Rốt cuộc thì tồn tại đạt trình độ cao nhất trong Nam Hoa Thất Anh không phải loại mà một kẻ xếp hàng kế cuối như Tịch Phong có thể đánh đồng. Ba người này khí thế hung hãn, khiến mọi người không khỏi lo lắng cho Lâm Nhất. Mỗi một người trong bọn họ, kẻ sau hung hăng hơn kẻ trước, đồng thời, đám người này không ngầm uy hiếp nữa, mà công khai, chỉ thẳng mặt Lâm Nhất mà nói, ngươi không có tư cách tranh giành danh ngạch hạt giống. Tại vị trí của Thiên Yêu Các, khi nhìn thấy cảnh này, Viêm Long Tử không khỏi kinh ngạc. Có tia sáng vụt qua trong mắt hắn ta, một lát sau, như chợt hiểu ra, hắn ta liền nhếch miệng cười. “Sư huynh, Lâm Đào bày ra khí thế to lớn như vậy là có ý gì?” Bên cạnh hắn ta, có đệ tử Thiên Yêu Các tò mò hỏi. Viêm Long Tử cười lạnh: “Dễ hiểu thôi, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kiếm khách, Lâm Nhất có thể cảm nhận trực quan mức độ chênh lệch với bọn họ. Trong tổ, dù Lâm Nhất không tranh giành danh ngạch hạt giống thì cũng phải cam đoan bản thân nổi bật, do đó, hắn chỉ có thể thua 2 trận, thua 3 trận thì có hơi mông lung rồi. Chắc chắn trong ba người này, hắn phải dốc toàn lực đối phó với một người, không tìm đến hai gã kiếm khách kia, vậy đương nhiên chỉ có thể tìm Lâm Đào rồi”. “Ra là thế!” Mọi người nhanh chóng hiểu ra, không nói đến chuyện thua 3 trận có được nổi bật hay không, chỉ riêng việc thua 3 trận thì khí Huyền Hoàng đã bị cướp đoạt 7, 8 phần rồi. Chắc chắn Lâm Nhất không chấp nhận chuyện như vậy. “Chắc hẳn tên Lâm Nhất kia rất khó chịu, hiện tại xem ra thực lực của Lâm Đào cũng không yếu hơn hai người kia”, lập tức có người lên tiếng. Viêm Long Tử lạnh giọng nói: “Khó chịu thì như thế nào, cũng vẫn phải ngoan ngoãn nhận thua mà thôi. Bằng không, một khi bị ép quá mức, ba người kia có thể sẽ liều mạng để phế bỏ hắn. Đến lúc đó, đừng nói là tiến vào bảng 10, e là tiến vào bảng 20 cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Cái gì mà công tử Táng Hoa, cùng lắm chỉ là một tên ngụy cao thủ mà thôi, trong mắt chúng ta, hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép”. Dù đã nhiều lần bị Lâm Nhất làm bẽ mặt, “vả” cho hai má sưng vù, nhưng Viêm Long Tử vẫn tỏ thái độ khinh thường hắn như trước.