“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2833
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô số ánh mắt nhìn tới, những người bình thường luôn thích sự dõi theo của người khác đều cúi đầu không dám nhìn thẳng. Lâm Nhất trên khán đài nhìn Nguyệt Vi Vi rời khỏi đài thi đấu, thầm nói, nữ nhân này đúng là một yêu tinh. Không thể động vào, không thể động vào. Lần này Khuynh Nhược U thật sự gặp phải kẻ khó chơi rồi, Tô Hàm Nguyệt chỉ tát nàng ta hai bạt tai, còn Nguyệt Vi Vi lại khiến nàng ta suýt cởi sạch trước mặt mọi người. Với tính cách kiêu căng ngạo mạn của nàng ta, chắc chắn việc này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là bị giết. Dù trận chiến của Nguyệt Vi Vi và Khuynh Nhược U đã kết thúc, nhưng lời bàn tán liên quan đến nó vẫn chưa dừng lại. Trận chiến này thật sự quá “đặc sắc”, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người. Nếu nói thẳng thì nó còn khiến người xem kích động hơn việc Lâm Nhất giết chết Lâm Đào nhiều. Khuynh Nhược U là một người thế nào, tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, tính cách kiêu căng, thân phận cao quý, có biết bao người theo đuổi ở Lôi Châu. Dù không phải người của Lôi Châu cũng từng nghe nói nàng ta kiêu ngạo đến mức nào. Bình thường rất nhiều người đều xem việc có thể gặp nàng ta một lần là vinh dự, vì một lời khen của nàng ta mà lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng. Lúc ở thành Thiên Lăng, Lâm Nhất đã cảm nhận sâu sắc chuyện này, chỉ vì một câu nói của nàng ta. Không, thậm chí nàng ta còn chưa nói một câu đã khiến thất tú Thiên Lăng đuổi cùng giết tận hắn, gần như ép hắn đến bước đường cùng, đến bây giờ ngựa Huyết Long vẫn còn không rõ sống chết. Giờ nghĩ lại, Tô Hàm Nguyệt tát nàng ta hai bạt tai vẫn còn nhẹ lắm. Thủ đoạn của Nguyệt Vi Vi mới thật sự là trừng phạt, vạch trần mặt nạ dối trá của nàng ta một cách vô tình. Không phải nàng ta thích ra vẻ ngạo mạn lắm sao, vậy thì để người của toàn bộ cổ vực Nam Hoa nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng ta, khiến nàng ta không chốn dung thân, mất sạch thể diện. “Nguyệt Vi Vi này đúng là yêu tinh, thủ đoạn quá đáng sợ”. “Trông có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng nếu thật sự ra tay sẽ khiến người ta phải lạnh sống lưng”. Võ giả trên khán đài đều đến từ cổ vực Nam Hoa, loại người gì cũng có, có vài đề tài đệ tử chính phái không dám hùa theo, còn tán tu và các tông môn xa xôi thì lại không hề kiêng dè, tiếng cười vừa chói tai vừa thô tục.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô số ánh mắt nhìn tới, những người bình thường luôn thích sự dõi theo của người khác đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Lâm Nhất trên khán đài nhìn Nguyệt Vi Vi rời khỏi đài thi đấu, thầm nói, nữ nhân này đúng là một yêu tinh.
Không thể động vào, không thể động vào.
Lần này Khuynh Nhược U thật sự gặp phải kẻ khó chơi rồi, Tô Hàm Nguyệt chỉ tát nàng ta hai bạt tai, còn Nguyệt Vi Vi lại khiến nàng ta suýt cởi sạch trước mặt mọi người.
Với tính cách kiêu căng ngạo mạn của nàng ta, chắc chắn việc này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là bị giết.
Dù trận chiến của Nguyệt Vi Vi và Khuynh Nhược U đã kết thúc, nhưng lời bàn tán liên quan đến nó vẫn chưa dừng lại.
Trận chiến này thật sự quá “đặc sắc”, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người.
Nếu nói thẳng thì nó còn khiến người xem kích động hơn việc Lâm Nhất giết chết Lâm Đào nhiều.
Khuynh Nhược U là một người thế nào, tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, tính cách kiêu căng, thân phận cao quý, có biết bao người theo đuổi ở Lôi Châu. Dù không phải người của Lôi Châu cũng từng nghe nói nàng ta kiêu ngạo đến mức nào.
Bình thường rất nhiều người đều xem việc có thể gặp nàng ta một lần là vinh dự, vì một lời khen của nàng ta mà lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng.
Lúc ở thành Thiên Lăng, Lâm Nhất đã cảm nhận sâu sắc chuyện này, chỉ vì một câu nói của nàng ta. Không, thậm chí nàng ta còn chưa nói một câu đã khiến thất tú Thiên Lăng đuổi cùng giết tận hắn, gần như ép hắn đến bước đường cùng, đến bây giờ ngựa Huyết Long vẫn còn không rõ sống chết.
Giờ nghĩ lại, Tô Hàm Nguyệt tát nàng ta hai bạt tai vẫn còn nhẹ lắm.
Thủ đoạn của Nguyệt Vi Vi mới thật sự là trừng phạt, vạch trần mặt nạ dối trá của nàng ta một cách vô tình. Không phải nàng ta thích ra vẻ ngạo mạn lắm sao, vậy thì để người của toàn bộ cổ vực Nam Hoa nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng ta, khiến nàng ta không chốn dung thân, mất sạch thể diện.
“Nguyệt Vi Vi này đúng là yêu tinh, thủ đoạn quá đáng sợ”.
“Trông có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng nếu thật sự ra tay sẽ khiến người ta phải lạnh sống lưng”.
Võ giả trên khán đài đều đến từ cổ vực Nam Hoa, loại người gì cũng có, có vài đề tài đệ tử chính phái không dám hùa theo, còn tán tu và các tông môn xa xôi thì lại không hề kiêng dè, tiếng cười vừa chói tai vừa thô tục.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô số ánh mắt nhìn tới, những người bình thường luôn thích sự dõi theo của người khác đều cúi đầu không dám nhìn thẳng. Lâm Nhất trên khán đài nhìn Nguyệt Vi Vi rời khỏi đài thi đấu, thầm nói, nữ nhân này đúng là một yêu tinh. Không thể động vào, không thể động vào. Lần này Khuynh Nhược U thật sự gặp phải kẻ khó chơi rồi, Tô Hàm Nguyệt chỉ tát nàng ta hai bạt tai, còn Nguyệt Vi Vi lại khiến nàng ta suýt cởi sạch trước mặt mọi người. Với tính cách kiêu căng ngạo mạn của nàng ta, chắc chắn việc này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là bị giết. Dù trận chiến của Nguyệt Vi Vi và Khuynh Nhược U đã kết thúc, nhưng lời bàn tán liên quan đến nó vẫn chưa dừng lại. Trận chiến này thật sự quá “đặc sắc”, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người. Nếu nói thẳng thì nó còn khiến người xem kích động hơn việc Lâm Nhất giết chết Lâm Đào nhiều. Khuynh Nhược U là một người thế nào, tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, tính cách kiêu căng, thân phận cao quý, có biết bao người theo đuổi ở Lôi Châu. Dù không phải người của Lôi Châu cũng từng nghe nói nàng ta kiêu ngạo đến mức nào. Bình thường rất nhiều người đều xem việc có thể gặp nàng ta một lần là vinh dự, vì một lời khen của nàng ta mà lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng. Lúc ở thành Thiên Lăng, Lâm Nhất đã cảm nhận sâu sắc chuyện này, chỉ vì một câu nói của nàng ta. Không, thậm chí nàng ta còn chưa nói một câu đã khiến thất tú Thiên Lăng đuổi cùng giết tận hắn, gần như ép hắn đến bước đường cùng, đến bây giờ ngựa Huyết Long vẫn còn không rõ sống chết. Giờ nghĩ lại, Tô Hàm Nguyệt tát nàng ta hai bạt tai vẫn còn nhẹ lắm. Thủ đoạn của Nguyệt Vi Vi mới thật sự là trừng phạt, vạch trần mặt nạ dối trá của nàng ta một cách vô tình. Không phải nàng ta thích ra vẻ ngạo mạn lắm sao, vậy thì để người của toàn bộ cổ vực Nam Hoa nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng ta, khiến nàng ta không chốn dung thân, mất sạch thể diện. “Nguyệt Vi Vi này đúng là yêu tinh, thủ đoạn quá đáng sợ”. “Trông có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng nếu thật sự ra tay sẽ khiến người ta phải lạnh sống lưng”. Võ giả trên khán đài đều đến từ cổ vực Nam Hoa, loại người gì cũng có, có vài đề tài đệ tử chính phái không dám hùa theo, còn tán tu và các tông môn xa xôi thì lại không hề kiêng dè, tiếng cười vừa chói tai vừa thô tục.