“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2839
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước đó khi giao thủ với Lâm Đào, hắn đã để lộ lá bài tẩy Thương Long Cửu Biến. Nếu không bị lộ lá bài tẩy, có lẽ nếu gặp, khi giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch sẽ chiếm được không ít lợi thế. Rất khó có ai nghĩ rằng thân thể và quyền pháp của kiếm khách lại mạnh mẽ như thế. Trong Quần Long thịnh yến cũng không có cái gọi là may mắn, cao thủ chân chính chỉ có thể dựa vào thực lực thôi. Nhưng hai người giao thủ, Lâm Nhất nhất định sẽ học hỏi cẩn thận, hắn vẫn chưa tự cao đến mức coi trời bằng vung. Cả Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kẻ thù mạnh, hơn nữa bọn họ còn chưa để lộ lá bài tẩy. Vụt! Hai tia kiếm quang loé lên, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đồng thời lên đài Thăng Long, kiếm khí trên người hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn mạnh đến mức khiến người ta ghen tị. Kiếm ý vô hình thấp thoáng trên người, thậm chí ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy một chút dị tượng, đây là dấu hiệu kiếm ý Tiên Thiên mạnh mẽ đến cực hạn. Hai người miễn cưỡng có thể xem là Bán Bộ Thông Linh, nhưng vẫn thua kém kiếm ý Thông Linh chân chính một bước. Một bước này chênh lệch như trời với đất, không bước qua thì chỉ có thể ngước nhìn. “Lần trước giao thủ có lẽ là bốn năm trước đúng không”. Lý Mộ Bạch nhẹ giọng nói. Bốn năm trước hắn ta thua Nam Cung Vãn Ngọc, mất đi danh hiệu đệ nhất kiếm khách của cổ vực Nam Hoa, cũng thường bị người khác lấy ra so sánh với đối phương.Nhưng người thật sự nổi tiếng khắp Nam Vực, như sấm bên tai vẫn là Nam Cung Vãn Ngọc. Mọi người chỉ quan tâm đệ nhất kiếm khách là ai, không ai sẽ quan tâm đến đệ nhị kiếm khách. Đối với Lý Mộ Bạch, không giành được danh hiệu đệ nhất mà chỉ là đệ nhị chính là một sự sỉ nhục với hắn ta, không có còn hơn. Tuy trông vẫn khá đặc sắc, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu chút cảm giác gì đó, khiến người ta khá thất vọng. “Xem ra Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch quyết tâm muốn giữ danh ngạch hạt giống trong tay mình rồi”. “Hai người dùng luận bàn quyết định thắng bại, ai thắng người đó sẽ là tuyển thủ hạt giống, đoán chừng chính là ý đồ như thế. Thật ra như thế cũng tốt, hai người vẫn rất có phong độ”. “Phong độ thì phong độ, nhưng hơi tiếc cho Lâm Nhất, hắn đã liều mạng với Lâm Đào như thế rồi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước đó khi giao thủ với Lâm Đào, hắn đã để lộ lá bài tẩy Thương Long Cửu Biến. Nếu không bị lộ lá bài tẩy, có lẽ nếu gặp, khi giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch sẽ chiếm được không ít lợi thế. Rất khó có ai nghĩ rằng thân thể và quyền pháp của kiếm khách lại mạnh mẽ như thế. Trong Quần Long thịnh yến cũng không có cái gọi là may mắn, cao thủ chân chính chỉ có thể dựa vào thực lực thôi. Nhưng hai người giao thủ, Lâm Nhất nhất định sẽ học hỏi cẩn thận, hắn vẫn chưa tự cao đến mức coi trời bằng vung. Cả Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kẻ thù mạnh, hơn nữa bọn họ còn chưa để lộ lá bài tẩy. Vụt! Hai tia kiếm quang loé lên, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đồng thời lên đài Thăng Long, kiếm khí trên người hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn mạnh đến mức khiến người ta ghen tị. Kiếm ý vô hình thấp thoáng trên người, thậm chí ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy một chút dị tượng, đây là dấu hiệu kiếm ý Tiên Thiên mạnh mẽ đến cực hạn. Hai người miễn cưỡng có thể xem là Bán Bộ Thông Linh, nhưng vẫn thua kém kiếm ý Thông Linh chân chính một bước. Một bước này chênh lệch như trời với đất, không bước qua thì chỉ có thể ngước nhìn. “Lần trước giao thủ có lẽ là bốn năm trước đúng không”. Lý Mộ Bạch nhẹ giọng nói. Bốn năm trước hắn ta thua Nam Cung Vãn Ngọc, mất đi danh hiệu đệ nhất kiếm khách của cổ vực Nam Hoa, cũng thường bị người khác lấy ra so sánh với đối phương.Nhưng người thật sự nổi tiếng khắp Nam Vực, như sấm bên tai vẫn là Nam Cung Vãn Ngọc. Mọi người chỉ quan tâm đệ nhất kiếm khách là ai, không ai sẽ quan tâm đến đệ nhị kiếm khách. Đối với Lý Mộ Bạch, không giành được danh hiệu đệ nhất mà chỉ là đệ nhị chính là một sự sỉ nhục với hắn ta, không có còn hơn. Tuy trông vẫn khá đặc sắc, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu chút cảm giác gì đó, khiến người ta khá thất vọng. “Xem ra Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch quyết tâm muốn giữ danh ngạch hạt giống trong tay mình rồi”. “Hai người dùng luận bàn quyết định thắng bại, ai thắng người đó sẽ là tuyển thủ hạt giống, đoán chừng chính là ý đồ như thế. Thật ra như thế cũng tốt, hai người vẫn rất có phong độ”. “Phong độ thì phong độ, nhưng hơi tiếc cho Lâm Nhất, hắn đã liều mạng với Lâm Đào như thế rồi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước đó khi giao thủ với Lâm Đào, hắn đã để lộ lá bài tẩy Thương Long Cửu Biến. Nếu không bị lộ lá bài tẩy, có lẽ nếu gặp, khi giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch sẽ chiếm được không ít lợi thế. Rất khó có ai nghĩ rằng thân thể và quyền pháp của kiếm khách lại mạnh mẽ như thế. Trong Quần Long thịnh yến cũng không có cái gọi là may mắn, cao thủ chân chính chỉ có thể dựa vào thực lực thôi. Nhưng hai người giao thủ, Lâm Nhất nhất định sẽ học hỏi cẩn thận, hắn vẫn chưa tự cao đến mức coi trời bằng vung. Cả Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kẻ thù mạnh, hơn nữa bọn họ còn chưa để lộ lá bài tẩy. Vụt! Hai tia kiếm quang loé lên, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đồng thời lên đài Thăng Long, kiếm khí trên người hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn mạnh đến mức khiến người ta ghen tị. Kiếm ý vô hình thấp thoáng trên người, thậm chí ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy một chút dị tượng, đây là dấu hiệu kiếm ý Tiên Thiên mạnh mẽ đến cực hạn. Hai người miễn cưỡng có thể xem là Bán Bộ Thông Linh, nhưng vẫn thua kém kiếm ý Thông Linh chân chính một bước. Một bước này chênh lệch như trời với đất, không bước qua thì chỉ có thể ngước nhìn. “Lần trước giao thủ có lẽ là bốn năm trước đúng không”. Lý Mộ Bạch nhẹ giọng nói. Bốn năm trước hắn ta thua Nam Cung Vãn Ngọc, mất đi danh hiệu đệ nhất kiếm khách của cổ vực Nam Hoa, cũng thường bị người khác lấy ra so sánh với đối phương.Nhưng người thật sự nổi tiếng khắp Nam Vực, như sấm bên tai vẫn là Nam Cung Vãn Ngọc. Mọi người chỉ quan tâm đệ nhất kiếm khách là ai, không ai sẽ quan tâm đến đệ nhị kiếm khách. Đối với Lý Mộ Bạch, không giành được danh hiệu đệ nhất mà chỉ là đệ nhị chính là một sự sỉ nhục với hắn ta, không có còn hơn. Tuy trông vẫn khá đặc sắc, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu chút cảm giác gì đó, khiến người ta khá thất vọng. “Xem ra Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch quyết tâm muốn giữ danh ngạch hạt giống trong tay mình rồi”. “Hai người dùng luận bàn quyết định thắng bại, ai thắng người đó sẽ là tuyển thủ hạt giống, đoán chừng chính là ý đồ như thế. Thật ra như thế cũng tốt, hai người vẫn rất có phong độ”. “Phong độ thì phong độ, nhưng hơi tiếc cho Lâm Nhất, hắn đã liều mạng với Lâm Đào như thế rồi”.