“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2849

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau khi chứng kiến sức mạnh của Lâm Nhất, đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang đều cảm thấy những trận về sau càng thêm áp lực.  Sắc mặt Nam Cung Vãn Ngọc bình tĩnh, cười nói: "Ngươi phải nhớ kỹ một câu, mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật".  Rất nhiều sự việc chỉ có kiếm khách chân chính vừa nhìn là có thể phân biệt thật hư, giải thích lại quá phiền toái.  Đương nhiên Nam Cung Vãn Ngọc biết tại sao Lý Mộ Bạch lại thảm bại như vậy, chỉ là lười nhiều lời giải thích.  Sau khi Lâm Nhất rời khỏi, vẻ mặt đám người Phong Dã của đế quốc Đại Tần và Tư Tuyết Y hết sức sợ hãi, nhìn hắn như nhìn thấy quái vật vậy.  Chỉ dùng một chiêu kiếm đã đánh bại Lý Mộ Bạch trong tích tắc... Sức mạnh của Lâm Nhất có hơi vượt quá tầm mắt của bọn họ. Cũng không rõ đến tột cùng do Lâm Nhất quá mạnh hay vì Lý Mộ Bạch quá yếu, quả thật khó bề tưởng tượng.  Không riêng bọn họ, toàn bộ hiện trường cũng có cùng thắc mắc đó.  Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bọn họ, Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói rõ lý do.  Đương nhiên không phải do Lý Mộ Bạch quá yếu, nếu như đây là lần đầu mình giao thủ cùng hắn ta, trận chiến này e rằng không nhẹ nhàng như trận đấu với Lâm Đào.  Có lẽ hắn đã nhìn thấu sơ hở của đối phương, thế nên chuyện đã khác.  Bất kỳ kiếm pháp nào cũng sẽ có kẽ hở, kiếm pháp của Lâm Nhất cũng vậy, chẳng qua là ngươi có nhìn thấu được hay không mà thôi. Chỗ sơ hở có lớn có nhỏ, mà Lý Mộ Bạch bị nhìn thấu kẽ hở lại là sơ hở thuộc cấp chí mạng.  Cũng giống như gỗ xếp chồng lên nhau, chỉ cần rút lấy cây then chốt, thì tòa lầu cao vạn trượng cũng sẽ sụp đổ ầm ầm.  Lý Mộ Bạch bị chính là do đó, điểm chí mạng của hắn ta chính là cây gỗ then chốt kia. Trừ khi bản thân hắn ta có thể bổ khuyết, hoặc là Lâm Nhất chủ động nói cho hắn ta biết, nếu không thì có giao thủ bao nhiêu lần cũng sẽ bị đánh bại chỉ trong vòng một chiêu.  "Xem như do ta phát hiện điểm chí mạng của ngươi, e rằng không đánh bại được ngươi cũng khó, suy cho cùng cũng do ngươi chưa đủ mạnh".  Sau khi Phong Dã nghe xong thì lập tức nhìn thấu được mấu chốt trong đó.  "Quả thật là như vậy".  Trái lại Lâm Nhất cũng không phủ nhận.  Nếu hắn ta cũng phát hiện ra sơ hở của Tinh Quân giống như vậy, liệu có thể thắng chứ?  Chắc chắn không thắng được, Tinh Quân vừa nhìn đã có thể làm hắn ta không thể động đậy, dù có tìm được cũng không biết làm sao.  "Nếu giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc, ngươi nắm bắt được bao nhiêu phần thắng?"  Mai hộ pháp lên tiếng hỏi, những người khác vội tỉnh táo lại, xôn xao tò mò nhìn sang.  Dù sao đây cũng là một trận đấu cực kỳ quan trọng, Lâm Nhất thắng được là có thể nắm được vị trí hạt giống trong mười vị trí đầu, thậm chí còn có cơ hội tiến sâu thêm một bước.  "Ít nhất cũng một nửa".  Lâm Nhất tương đối bảo thủ, cũng không nói rõ tới cùng.  Những người khác lại kinh ngạc không thôi, ít nhất một nửa cũng tự tin quá rồi, Nam Cung Vãn Ngọc kia không hề yếu đâu.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau khi chứng kiến sức mạnh của Lâm Nhất, đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang đều cảm thấy những trận về sau càng thêm áp lực.  Sắc mặt Nam Cung Vãn Ngọc bình tĩnh, cười nói: "Ngươi phải nhớ kỹ một câu, mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật".  Rất nhiều sự việc chỉ có kiếm khách chân chính vừa nhìn là có thể phân biệt thật hư, giải thích lại quá phiền toái.  Đương nhiên Nam Cung Vãn Ngọc biết tại sao Lý Mộ Bạch lại thảm bại như vậy, chỉ là lười nhiều lời giải thích.  Sau khi Lâm Nhất rời khỏi, vẻ mặt đám người Phong Dã của đế quốc Đại Tần và Tư Tuyết Y hết sức sợ hãi, nhìn hắn như nhìn thấy quái vật vậy.  Chỉ dùng một chiêu kiếm đã đánh bại Lý Mộ Bạch trong tích tắc... Sức mạnh của Lâm Nhất có hơi vượt quá tầm mắt của bọn họ. Cũng không rõ đến tột cùng do Lâm Nhất quá mạnh hay vì Lý Mộ Bạch quá yếu, quả thật khó bề tưởng tượng.  Không riêng bọn họ, toàn bộ hiện trường cũng có cùng thắc mắc đó.  Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bọn họ, Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói rõ lý do.  Đương nhiên không phải do Lý Mộ Bạch quá yếu, nếu như đây là lần đầu mình giao thủ cùng hắn ta, trận chiến này e rằng không nhẹ nhàng như trận đấu với Lâm Đào.  Có lẽ hắn đã nhìn thấu sơ hở của đối phương, thế nên chuyện đã khác.  Bất kỳ kiếm pháp nào cũng sẽ có kẽ hở, kiếm pháp của Lâm Nhất cũng vậy, chẳng qua là ngươi có nhìn thấu được hay không mà thôi. Chỗ sơ hở có lớn có nhỏ, mà Lý Mộ Bạch bị nhìn thấu kẽ hở lại là sơ hở thuộc cấp chí mạng.  Cũng giống như gỗ xếp chồng lên nhau, chỉ cần rút lấy cây then chốt, thì tòa lầu cao vạn trượng cũng sẽ sụp đổ ầm ầm.  Lý Mộ Bạch bị chính là do đó, điểm chí mạng của hắn ta chính là cây gỗ then chốt kia. Trừ khi bản thân hắn ta có thể bổ khuyết, hoặc là Lâm Nhất chủ động nói cho hắn ta biết, nếu không thì có giao thủ bao nhiêu lần cũng sẽ bị đánh bại chỉ trong vòng một chiêu.  "Xem như do ta phát hiện điểm chí mạng của ngươi, e rằng không đánh bại được ngươi cũng khó, suy cho cùng cũng do ngươi chưa đủ mạnh".  Sau khi Phong Dã nghe xong thì lập tức nhìn thấu được mấu chốt trong đó.  "Quả thật là như vậy".  Trái lại Lâm Nhất cũng không phủ nhận.  Nếu hắn ta cũng phát hiện ra sơ hở của Tinh Quân giống như vậy, liệu có thể thắng chứ?  Chắc chắn không thắng được, Tinh Quân vừa nhìn đã có thể làm hắn ta không thể động đậy, dù có tìm được cũng không biết làm sao.  "Nếu giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc, ngươi nắm bắt được bao nhiêu phần thắng?"  Mai hộ pháp lên tiếng hỏi, những người khác vội tỉnh táo lại, xôn xao tò mò nhìn sang.  Dù sao đây cũng là một trận đấu cực kỳ quan trọng, Lâm Nhất thắng được là có thể nắm được vị trí hạt giống trong mười vị trí đầu, thậm chí còn có cơ hội tiến sâu thêm một bước.  "Ít nhất cũng một nửa".  Lâm Nhất tương đối bảo thủ, cũng không nói rõ tới cùng.  Những người khác lại kinh ngạc không thôi, ít nhất một nửa cũng tự tin quá rồi, Nam Cung Vãn Ngọc kia không hề yếu đâu.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau khi chứng kiến sức mạnh của Lâm Nhất, đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang đều cảm thấy những trận về sau càng thêm áp lực.  Sắc mặt Nam Cung Vãn Ngọc bình tĩnh, cười nói: "Ngươi phải nhớ kỹ một câu, mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật".  Rất nhiều sự việc chỉ có kiếm khách chân chính vừa nhìn là có thể phân biệt thật hư, giải thích lại quá phiền toái.  Đương nhiên Nam Cung Vãn Ngọc biết tại sao Lý Mộ Bạch lại thảm bại như vậy, chỉ là lười nhiều lời giải thích.  Sau khi Lâm Nhất rời khỏi, vẻ mặt đám người Phong Dã của đế quốc Đại Tần và Tư Tuyết Y hết sức sợ hãi, nhìn hắn như nhìn thấy quái vật vậy.  Chỉ dùng một chiêu kiếm đã đánh bại Lý Mộ Bạch trong tích tắc... Sức mạnh của Lâm Nhất có hơi vượt quá tầm mắt của bọn họ. Cũng không rõ đến tột cùng do Lâm Nhất quá mạnh hay vì Lý Mộ Bạch quá yếu, quả thật khó bề tưởng tượng.  Không riêng bọn họ, toàn bộ hiện trường cũng có cùng thắc mắc đó.  Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bọn họ, Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói rõ lý do.  Đương nhiên không phải do Lý Mộ Bạch quá yếu, nếu như đây là lần đầu mình giao thủ cùng hắn ta, trận chiến này e rằng không nhẹ nhàng như trận đấu với Lâm Đào.  Có lẽ hắn đã nhìn thấu sơ hở của đối phương, thế nên chuyện đã khác.  Bất kỳ kiếm pháp nào cũng sẽ có kẽ hở, kiếm pháp của Lâm Nhất cũng vậy, chẳng qua là ngươi có nhìn thấu được hay không mà thôi. Chỗ sơ hở có lớn có nhỏ, mà Lý Mộ Bạch bị nhìn thấu kẽ hở lại là sơ hở thuộc cấp chí mạng.  Cũng giống như gỗ xếp chồng lên nhau, chỉ cần rút lấy cây then chốt, thì tòa lầu cao vạn trượng cũng sẽ sụp đổ ầm ầm.  Lý Mộ Bạch bị chính là do đó, điểm chí mạng của hắn ta chính là cây gỗ then chốt kia. Trừ khi bản thân hắn ta có thể bổ khuyết, hoặc là Lâm Nhất chủ động nói cho hắn ta biết, nếu không thì có giao thủ bao nhiêu lần cũng sẽ bị đánh bại chỉ trong vòng một chiêu.  "Xem như do ta phát hiện điểm chí mạng của ngươi, e rằng không đánh bại được ngươi cũng khó, suy cho cùng cũng do ngươi chưa đủ mạnh".  Sau khi Phong Dã nghe xong thì lập tức nhìn thấu được mấu chốt trong đó.  "Quả thật là như vậy".  Trái lại Lâm Nhất cũng không phủ nhận.  Nếu hắn ta cũng phát hiện ra sơ hở của Tinh Quân giống như vậy, liệu có thể thắng chứ?  Chắc chắn không thắng được, Tinh Quân vừa nhìn đã có thể làm hắn ta không thể động đậy, dù có tìm được cũng không biết làm sao.  "Nếu giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc, ngươi nắm bắt được bao nhiêu phần thắng?"  Mai hộ pháp lên tiếng hỏi, những người khác vội tỉnh táo lại, xôn xao tò mò nhìn sang.  Dù sao đây cũng là một trận đấu cực kỳ quan trọng, Lâm Nhất thắng được là có thể nắm được vị trí hạt giống trong mười vị trí đầu, thậm chí còn có cơ hội tiến sâu thêm một bước.  "Ít nhất cũng một nửa".  Lâm Nhất tương đối bảo thủ, cũng không nói rõ tới cùng.  Những người khác lại kinh ngạc không thôi, ít nhất một nửa cũng tự tin quá rồi, Nam Cung Vãn Ngọc kia không hề yếu đâu.

Chương 2849