“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2867
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Có rượu uống thì sao lại thiếu mặt Tả Vân nhà ta được chứ!" Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa viện, Tả Vân mang theo một trường đao bên hông xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mọi người vừa thấy hắn ta đến liền vội vã buông ly xuống gọi. "Khà khà, Tả Vân ngươi đến trễ, không tự phạt ba ly thì không được nhá". Phong Dã toét miệng cười ồn ào nói... Tả Vân bỏ đao xuống liếc nhìn bàn rượu, cười nói: "Vậy thì ta tự phạt một vò vậy, Lâm Nhất, chúc mừng huynh đã đánh bại Nam Cung Vãn Ngọc đạt được danh ngạch hạt giống!" "Hay!" Mọi người lập tức vỗ bàn bảo hay. Ực ực! Giữ tiếng cổ vũ reo hò của mọi người, Tả Vân cầm một vò rượu ngửa đầu uống ừng ực. "Lâm Nhất cũng kính mọi người một ly, kính Lăng Tiêu Kiếm Các!" Đợi khi đối phương uống xong, Lâm Nhất nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. "Kính Lăng Tiêu Kiếm Các!" Mọi người rối rít đứng dậy nâng ly rượu lên. "Các vị không ngại thêm vài người góp vui nữa chứ!" Lúc mọi người đang nâng ly uống, bỗng có thêm hai người đi từ ngoài cửa viện vào, nhìn kỹ lại thì ra là Bạch Lê Hiên và Khương Tử Diệp của Càn Vân Tông. Hiện trường bỗng yên ắng lại, dù sao thì mọi người ở đây đang kính Lăng Tiêu Kiếm Các, bây giờ Bạch Lê Hiên lại đến với thân phận là người của Càn Vân Tông. "Tất cả mọi người đều ngồi xuống nào, tiểu Bạch và cả Khương cô nương cũng vào ngồi đi". Mai hộ pháp bỏ qua hiềm khích lúc trước mời hai người họ ngồi xuống. Ông ấy cũng không ghi thù Bạch Lê Hiên làm gì. Dù sao con người đều sẽ hướng lên cao, có thể gia nhập vào một thế lực đẳng cấp bá chủ như Càn Vân Tông thì trong thâm tâm mọi người đều mừng thay cho Bạch Lê Hiên. "Chúc mừng!" Sau khi Bạch Lê Hiên kính rượu lại mọi người thì liền nâng ly chúc mừng Lâm Nhất. "Lâm công tử, ta cũng kính huynh một ly". Khương Tử Diệp hào phóng cười nói. "Khách sáo rồi!" Lâm Nhất nâng ly đáp lại. Không lâu sau, lại có thêm hai người đến trong viện, chính là hai sư huynh đệ Ô Tiếu Thiên và Cơ Vô Dạ. Cơ Vô Dạ đã bị loại, trái lại Ô Tiếu Thiên vẫn dũng mãnh thiện chiến, ngay cả Tịch Phong thuộc trong Nam Hoa Thất Anh cũng bị hắn đạp dưới chân, cơ hội đánh vào mười vị trí đầu rất lớn. Hai người này đương nhiên đến chúc mừng Lâm Nhất, có điều vừa hay gặp Khương Tử Diệp cũng ở đây, Ô Tiếu Thiên vốn định chúc mừng một tiếng rồi đi, giờ lại chủ động tìm một chỗ ngồi xuống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Có rượu uống thì sao lại thiếu mặt Tả Vân nhà ta được chứ!" Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa viện, Tả Vân mang theo một trường đao bên hông xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mọi người vừa thấy hắn ta đến liền vội vã buông ly xuống gọi. "Khà khà, Tả Vân ngươi đến trễ, không tự phạt ba ly thì không được nhá". Phong Dã toét miệng cười ồn ào nói... Tả Vân bỏ đao xuống liếc nhìn bàn rượu, cười nói: "Vậy thì ta tự phạt một vò vậy, Lâm Nhất, chúc mừng huynh đã đánh bại Nam Cung Vãn Ngọc đạt được danh ngạch hạt giống!" "Hay!" Mọi người lập tức vỗ bàn bảo hay. Ực ực! Giữ tiếng cổ vũ reo hò của mọi người, Tả Vân cầm một vò rượu ngửa đầu uống ừng ực. "Lâm Nhất cũng kính mọi người một ly, kính Lăng Tiêu Kiếm Các!" Đợi khi đối phương uống xong, Lâm Nhất nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. "Kính Lăng Tiêu Kiếm Các!" Mọi người rối rít đứng dậy nâng ly rượu lên. "Các vị không ngại thêm vài người góp vui nữa chứ!" Lúc mọi người đang nâng ly uống, bỗng có thêm hai người đi từ ngoài cửa viện vào, nhìn kỹ lại thì ra là Bạch Lê Hiên và Khương Tử Diệp của Càn Vân Tông. Hiện trường bỗng yên ắng lại, dù sao thì mọi người ở đây đang kính Lăng Tiêu Kiếm Các, bây giờ Bạch Lê Hiên lại đến với thân phận là người của Càn Vân Tông. "Tất cả mọi người đều ngồi xuống nào, tiểu Bạch và cả Khương cô nương cũng vào ngồi đi". Mai hộ pháp bỏ qua hiềm khích lúc trước mời hai người họ ngồi xuống. Ông ấy cũng không ghi thù Bạch Lê Hiên làm gì. Dù sao con người đều sẽ hướng lên cao, có thể gia nhập vào một thế lực đẳng cấp bá chủ như Càn Vân Tông thì trong thâm tâm mọi người đều mừng thay cho Bạch Lê Hiên. "Chúc mừng!" Sau khi Bạch Lê Hiên kính rượu lại mọi người thì liền nâng ly chúc mừng Lâm Nhất. "Lâm công tử, ta cũng kính huynh một ly". Khương Tử Diệp hào phóng cười nói. "Khách sáo rồi!" Lâm Nhất nâng ly đáp lại. Không lâu sau, lại có thêm hai người đến trong viện, chính là hai sư huynh đệ Ô Tiếu Thiên và Cơ Vô Dạ. Cơ Vô Dạ đã bị loại, trái lại Ô Tiếu Thiên vẫn dũng mãnh thiện chiến, ngay cả Tịch Phong thuộc trong Nam Hoa Thất Anh cũng bị hắn đạp dưới chân, cơ hội đánh vào mười vị trí đầu rất lớn. Hai người này đương nhiên đến chúc mừng Lâm Nhất, có điều vừa hay gặp Khương Tử Diệp cũng ở đây, Ô Tiếu Thiên vốn định chúc mừng một tiếng rồi đi, giờ lại chủ động tìm một chỗ ngồi xuống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Có rượu uống thì sao lại thiếu mặt Tả Vân nhà ta được chứ!" Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa viện, Tả Vân mang theo một trường đao bên hông xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mọi người vừa thấy hắn ta đến liền vội vã buông ly xuống gọi. "Khà khà, Tả Vân ngươi đến trễ, không tự phạt ba ly thì không được nhá". Phong Dã toét miệng cười ồn ào nói... Tả Vân bỏ đao xuống liếc nhìn bàn rượu, cười nói: "Vậy thì ta tự phạt một vò vậy, Lâm Nhất, chúc mừng huynh đã đánh bại Nam Cung Vãn Ngọc đạt được danh ngạch hạt giống!" "Hay!" Mọi người lập tức vỗ bàn bảo hay. Ực ực! Giữ tiếng cổ vũ reo hò của mọi người, Tả Vân cầm một vò rượu ngửa đầu uống ừng ực. "Lâm Nhất cũng kính mọi người một ly, kính Lăng Tiêu Kiếm Các!" Đợi khi đối phương uống xong, Lâm Nhất nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. "Kính Lăng Tiêu Kiếm Các!" Mọi người rối rít đứng dậy nâng ly rượu lên. "Các vị không ngại thêm vài người góp vui nữa chứ!" Lúc mọi người đang nâng ly uống, bỗng có thêm hai người đi từ ngoài cửa viện vào, nhìn kỹ lại thì ra là Bạch Lê Hiên và Khương Tử Diệp của Càn Vân Tông. Hiện trường bỗng yên ắng lại, dù sao thì mọi người ở đây đang kính Lăng Tiêu Kiếm Các, bây giờ Bạch Lê Hiên lại đến với thân phận là người của Càn Vân Tông. "Tất cả mọi người đều ngồi xuống nào, tiểu Bạch và cả Khương cô nương cũng vào ngồi đi". Mai hộ pháp bỏ qua hiềm khích lúc trước mời hai người họ ngồi xuống. Ông ấy cũng không ghi thù Bạch Lê Hiên làm gì. Dù sao con người đều sẽ hướng lên cao, có thể gia nhập vào một thế lực đẳng cấp bá chủ như Càn Vân Tông thì trong thâm tâm mọi người đều mừng thay cho Bạch Lê Hiên. "Chúc mừng!" Sau khi Bạch Lê Hiên kính rượu lại mọi người thì liền nâng ly chúc mừng Lâm Nhất. "Lâm công tử, ta cũng kính huynh một ly". Khương Tử Diệp hào phóng cười nói. "Khách sáo rồi!" Lâm Nhất nâng ly đáp lại. Không lâu sau, lại có thêm hai người đến trong viện, chính là hai sư huynh đệ Ô Tiếu Thiên và Cơ Vô Dạ. Cơ Vô Dạ đã bị loại, trái lại Ô Tiếu Thiên vẫn dũng mãnh thiện chiến, ngay cả Tịch Phong thuộc trong Nam Hoa Thất Anh cũng bị hắn đạp dưới chân, cơ hội đánh vào mười vị trí đầu rất lớn. Hai người này đương nhiên đến chúc mừng Lâm Nhất, có điều vừa hay gặp Khương Tử Diệp cũng ở đây, Ô Tiếu Thiên vốn định chúc mừng một tiếng rồi đi, giờ lại chủ động tìm một chỗ ngồi xuống.